Phi Thiên

Chương 2225: Lục Nhãn Tà Quân (Thượng)




Diêm Tu ngồi giữa Miêu Nghị và Dương Triệu Thanh, hai tay ôm eo hai người. Diêm Tu ỷ vào tu vi của mình cao nhất trong ba người liều mạng gắn chặt hai người trên Hắc Thán để bọn họ có thể tập trung phát huy sức mạnh.

***

Nữ nhân áo trắng ngửa đầu cười to:

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Nữ nhân áo trắng không cần ra tay mà mười người Cẩu Thả Trạch đã xụi lơ. Ai nấy bị điện đen thui, người co giật lơ lửng trong trời sao, bị vô số tia chớp chém trúng ra nông nỗi này.

Cười xong nữ nhân áo trắng ra tay, mười người Cẩu Thả Trạch không ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị nàng bắt sống.

Lúc này một đứa bé màu trắng bay ra từ ‘phong vân’, lau nước mắt nghẹn ngào nói:

- Đại vương, có người giết ngàn huynh đệ tỷ muội chúng ta!

Mắt sáng trợn tròn, nữ nhân áo trắng quát to:

- Là ai làm? Thanh Chủ đã đến?

Nhìn vẻ mặt nữ nhân áo trắng hình như hơi ngán Thanh Chủ.

Rất nhanh nữ nhân áo trắng đến hiện trường, đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nữ nhân áo trắng thấy Dương Triệu Thanh trong ba người cộng tác đang đại triển thần uy giết dưới trướng của nàng tử thương lớp lớp, không ai ngăn được.

Ba người cộng tác không sợ hãi lôi điện chạy nhanh hơn gió, nữ nhân áo trắng sầm mặt xuống. Làm sao nàng cho phép đám người Miêu Nghị bỏ chạy được. Hai cánh tay với ống tay áo rộng giang ra như cầu nguyện với trời.

Trong phút chốc trong ‘phong vân’ xoay tròn không ngừng bay ra bụi trắng ngưng tụ lại, nhanh chóng hình thành hai con rồng ngọc to dài mấy trăm trượng hình thành trong cuồng phong.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cự long tẩm trong lôi điện chui ra từ cuồng phong đụng vào ba người cộng tác.

Đột nhiên thứ đó chui ra làm ba người giật nảy mình. Hai tay Dương Triệu Thanh liên tục đẩy điên cuồng ném tia chớp như chuỗi pháo vào cự long, tiếng nổ đì đùng liên tiếp vang lên. Nhưng khiến ba người kinh hoàng là một con cự long khác lao ra từ sau lưng, tốc độ siêu nhanh. Dương Triệu Thanh thoáng chốc bất lực.

Ầm!

Ba người ngửa đầu phun máu, bị đánh tan, không có sức đánh trả.

Bốn tay ngọc to lớn từ trên trời giáng xuống mỗi tay túm một người, Hắc Thán cũng bị tóm hết, suýt bị bóp nát bấy kéo tới trước mặt nữ nhân áo trắng.

Ba người bị bóp không thể nhúc nhích trông thấy nữ nhân áo trắng thì tuyệt vọng, nằm trong tay người ta không có sức đánh lại, muốn trốn cũng không thể.

Từ biểu tình tức giận của nữ nhân áo trắng là biết nàng rất muốn bóp chết nhóm Miêu Nghị, nhưng dường như e ngại điều gì.

Nữ nhân áo trắng băn khoăn nghi ngờ, đối tượng làm nàng hoang mang không phải Dương Triệu Thanh đại triển thần uy mà là Miêu Nghị. Nữ nhân áo trắng tận mắt thấy Miêu Nghị dùng thiên nhãn dẫn đường, rất chính xác né tránh nhiều công kích, không thì Dương Triệu Thanh đã chẳng ứng đối nổi công kích liên miên không dứt. Nơi này có quá nhiều u linh màu trắng, ba người cộng tác luôn chui vào lỗ hổng yếu nhất.

Bàn tay ngọc to siết Miêu Nghị đưa hắn tới gần. Khóe môi Miêu Nghị treo màu đối mặt với nữ nhân áo trắng.

Miêu Nghị nhăn mặt vì đau, chưa kịp nói gì đã bị hoa mắt, không thể nhúc nhích. Bị phong tu vi không là gì, Miêu Nghị phát hiện mình bị phong ấn trong một khối ngọc thạch. Không chỉ Miêu Nghị, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh cũng gặp kiếp nạn này, bao gồm Hắc Thán.

Không chỉ bọn họ bị phong, người rơi vào Mê Loạn tinh hải lần lượt bị bắt, nhốt trong quả cầu bạch ngọc đưa vào sâu trong sương mù. Từng quả cầu ngọc nhiều không đếm xuể.

Trong tiếng gió vù vù vạt áo nữ nhân áo trắng bay bay, nàng đứng yên trong gió, cau mày không biết đang suy tư điều gì.

Một con u linh màu trắng bay tới gần, thân thể to lớn hóa thành hạt bụi trắng.

Một đứa bé áo trắng mũm mĩm kháu khỉnh đi ra, giọng non nớt chắp tay nói:

- Đại vương, người đi vào cơ bản đều bị chúng ta bắt sống!

Nữ nhân áo trắng lấy lại tinh thần hỏi:

- Kẻ địch chết bao nhiêu người?

Đứa bé đáp:

- Không nhiều, cỡ mấy vạn người.

Nữ nhân áo trắng nhíu mày lẩm bẩm:

- Lần này rơi rắc rối, giết mấy vạn người Thiên Đình thì Thanh Chủ không dễ ngừng tay.

Nhưng giây sau chân mày giãn ra, nữ nhân áo trắng khinh thường hừ lạnh:

- Mắc gì phải sợ hắn, ở chỗ của ta tự thành một giới, làm gì được ta?

Dường như nghĩ thông, nữ nhân áo trắng nhìn bốn phía rồi vung ống tay áo trắng, sau đó là tay áo phải, động tác thi pháp yểu điệu thướt tha. Cơn bão trắng xoay tròn yếu dần, lấy nữ nhân áo trắng làm trung tâm khuếch tán bốn phía giống như phản ứng dây chuyền nhanh chóng chuyển động, nguyên Mê Loạn tinh hải bình tĩnh lại.

Đám người bên ngoài Mê Loạn tinh hải thấy tình cảnh này thì không biết nên nói cái gì. Bách Lý Phong, Lục Đồng Tử đứng song song ngoài lều chủ soái, mím chặt môi nhìn tình huống khác lạ của Mê Loạn tinh hải.

Hai người cùng ra lệnh:

- Nhanh chóng liên lạc với bên trong!

Kết quả liên lạc làm mặt hai người xanh mét, đã liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc nhưng không ai trả lời.

Bây giờ có hai vấn đề lớn nhất đặt ra giữa hai vị quyết sách là có nên đi vào trong xem tình hình không? Nếu không biết gì thì làm sao báo cáo lên trên? Nhưng vào hay không vào, đó là sự lựa chọn khó khăn.

Bên trong, Cẩu Thả Trạch bị điện khét đen bị áp giải tới trước mặt nữ nhân áo trắng.

Cẩu Thả Trạch ngước nhìn nữ nhân áo trắng, căm hận nói:

- Rốt cuộc ngươi là yêu nghiệt phương nào mà dám đối địch với Thiên Đình?

Nữ nhân áo trắng cao ngạo hếch cằm hừ mũi:

- Chạy đến chỗ của ta quấy rối còn dám cãi chày cãi cối, mấy trăm vạn đại quân Thiên Đình đều rơi vào tay ta, chết sống chỉ trong một suy nghĩ của ta. Ta hỏi ngươi, muốn bọn chúng chết hay sống?

Cẩu Thả Trạch bị trói tức giận quát:

- Yêu nghiệt đừng vội đắc ý! Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!

Nữ nhân áo trắng châm chọc:

- Bớt nói nhảm đi, tướng thua trận mà vênh váo cái gì. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng ta thấy ngươi hình như là thủ lĩnh nên tạm giữ lại một mạng cho ngươi ra ngoài báo tin. Đi ra nói với Thanh Chủ miễn đồng ý ba điều kiện của ta thì ta sẽ thả mấy trăm vạn người ngay, không thì Thanh Chủ chờ nhặt xác cho bọn họ đi!

Tuy Cẩu Thả Trạch tức giận nhưng mạng nhỏ đang trong tay đối phương, cộng thêm nghe nói sẽ tha cho mình, vậy là có cơ hội sống.

Cẩu Thả Trạch kiềm nén lửa giận, rít qua kẽ răng:

- Điều kiện gì?

Lục Đồng Tử nói:

- Điều kiện thứ nhất, ta không không muốn rắc rối, kêu Thanh Chủ đừng gây phiền với ta. Từ nay Mê Loạn tinh hải là địa bàn của ta, ta và hắn chia lãnh thổ cai trị, nước giếng không phạm nước sông. Thứ hai, ta giết mấy vạn người của ngươi, nhưng các ngươi cũng giết hàng ngàn thuộc hạ của ta. Mặc dù người của các ngươi chết nhiều hơn chút nhưng đó là tự bá đạo đến cửa chịu chết. Ta người lớn không so đo với trẻ nhỏ, Thanh Chủ cũng đừng truy cứu việc này nữa. Thứ ba. Thanh Chủ không phải chính nhân quân tử, có một số việc nói miệng không bằng chứng, vì phòng ngừa Thanh Chủ lật lọng nên hãy thông báo hai điều kiện đó cho toàn thiên hạ biết. Miễn làm được ba điều này ta liền thả mấy trăm vạn người ra, nếu không làm được thì kêu Thanh Chủ chờ nhặt xác đi!