Phi Thiên

Chương 2218: Cướp được nhiệm vụ (Hạ)




Thông lệ mở đầu xong Nhiếp Vô Tiếu ngồi trên ghế hắng giọng quét mắt mọi người, trịnh trọng thông báo:

- Đoạn thời gian trước có trọng phạm trốn vào Mê Loạn tinh hải, Tả Hữu Đốc Vệ quyết định mỗi bên ra trăm vạn người vào Mê Loạn tinh hải truy bắt. Danh ngạch năm trăm vạn người chia cho các ti, Hắc Long Ti ta được năm ngàn danh ngạch, trong vòng ba ngày phải chỉnh đốn xong để xuất phát đi hội hợp với đại quân truy bắt. Không biết các Hổ Kỳ có tự tin hoàn thành nhiệm vụ lần này không?

Nhiếp Vô Tiếu đã nói rất rõ ràng, đây là nhiệm vụ phân chia, ai đều đừng mơ trốn.

Miêu Nghị đứng bên dưới nôn nóng bước ra khỏi hàng chắp tay nói:

- Hắc Hổ Kỳ nguyện ra năm ngàn người nhận nhiệm vụ lần này!

Nhiếp Vô Tiếu bất ngờ. Hai vị phó Tổng Trấn là Hướng Bách Công, Bá Ước quay sang nhìn nhau.

Trừ Chiến Như Ý ra tám vị đại thống lĩnh Hổ Kỳ đều sững sờ, loại trừ nàng vì...

Chiến Như Ý bước ra khỏi hàng cướp nhiệm vụ:

- Lam Hổ Kỳ nguyện ra năm ngàn người nhận nhiệm vụ lần này, xin Tổng Trấn đại nhân thành toàn!

Hiện trường rơi vào thinh lặng.

Thang Diễm đại thống lĩnh Thiên Hổ Kỳ đột nhiên bước ra chắp tay thưa:

- Xin Tổng Trấn đại nhân thành toàn cho tấm lòng của hai vị đại thống lĩnh!

Miêu Nghị, Chiến Như Ý kinh ngạc, cứ ngỡ mình nghe lầm. Chẳng những không cướp việc còn nói giúp bọn họ?

Đại thống lĩnh bảy Hổ Kỳ khác hùa theo:

- Xin Tổng Trấn đại nhân thành toàn cho hai vị đại thống lĩnh!

Tất cả đều ủng hộ hai người?

Miêu Nghị, Chiến Như Ý nhận ra việc này có gì kỳ kỳ, quay sang hai bên quan sát phản ứng của mọi người.

Với Miêu Nghị thì hắn phải giành bằng được nhiệm vụ này, còn đang lo làm sao đi Mê Loạn tinh hải để cứu Yến Bắc Hồng ra ai ngờ có nhiệm vụ đến chỗ đó. Miêu Nghị rất mừng tất nhiên phải cướp việc, bằng bất cứ giá nào quyết cướp tới tay, bị người ta giành mất sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Nhưng tình huống gì đây?

Chiến Như Ý cướp nhiệm vụ không vì lý do gì khác, tuy hiện giờ nàng đã thay đổi thái độ ứng xử nhưng trong lòng chưa thôi ý muốn so cao thấp với Miêu Nghị, hiển nhiên muốn giành với hắn. Tuy nhiên tình huống hiện tại làm nàng hoang mang.

Nhiếp Vô Tiếu biết nói gì đây. Mọi người đều muốn đùn đẩy nhiệm vụ nhưng có người chủ động xin đi, nếu bắt buộc chia đều cho người khác thì kỳ cục, không chừng mọi người nhận việc mà không ra sức. Miêu Nghị thì dễ xử, hắn có bị gì cũng kệ. Quan trọng là Chiến Như Ý, cấp trên đã dặn không thể để nàng bị nguy hiểm, lỡ để nàng bị gì trong Mê Loạn tinh hải thì Nhiếp Vô Tiếu khó ăn nói.

Nhiếp Vô Tiếu nhiều lần đắn đo, trầm ngâm nói:

- Nhiệm vụ tạm gửi cho các ngươi, chờ bổn tọa xin lệnh với bên trên xem nơi khác thực hiện thế nào rồi mới quyết định.

Miêu Nghị không cần biết chuyện này có bí ẩn gì, hắn quyết tâm đi bằng được.

Miêu Nghị lại xin đi:

- Mạt tướng nguyện dẫn người chấp hành nhiệm vụ lần này!

Chiến Như Ý vốn định tìm hiểu rõ tình huống rồi tính, nhưng thấy Miêu Nghị muốn đi thì nàng càng không nhường bước.

Chiến Như Ý lại xin:

- Mạt tướng mới đến Hắc Long Ti chưa lập công nào, xin Tổng Trấn đại nhân thành toàn cho mạt tướng!

Nhiếp Vô Tiếu chạy trốn:

- Quyết định vậy đi!

Người bên dưới giải tán.

Miêu Nghị chạy theo Hạ Chi Lại xin hỏi:

- Hạ huynh lúc trước có nói truyền thống của Tả Hữu Đốc Vệ, chuyện hôm nay là sao?

Hạ Chi Lại sửng sốt, sau đó cười bí hiểm, không thèm trả lời mà chắp tay tạm biệt.

Miêu Nghị hoang mang về doanh địa kiếm người hỏi chuyện, tìm Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng.

Hai vị phó đại thống lĩnh nghe xong sốt ruột kêu lên:

- Đại thống lĩnh!

Mục Vũ Liên giành nói trước:

- Loại nhiệm vụ vất vả không có lợi này đương nhiên không ai muốn giành, các Hổ Kỳ ước gì có người đứng ra, tại sao đại thống lĩnh nhận loại nhiệm vụ này?

Đám người Dương Khánh ở trong lều lộ vẻ mặt khó hiểu. Phi Hồng chậm rãi dâng tách trà lên đặt nhẹ xuống bàn Miêu Nghị, đứng sang bên cạnh.

Miêu Nghị lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao là vất vả không có lợi?

Mục Vũ Liên giải thích rằng:

- Đại nhân biết Mê Loạn tinh hải là đâu không? Muốn tìm người ở nơi đó không khác gì biển rộng tìm kim, dù muốn lấy công lao cũng không hoàn thành được! Huống chi biết bao người lạc đường trong đó không quay về được, biết rõ không thể hoàn thành nhiệm vụ còn gánh phiêu lưu lớn nên dĩ nhiên không người muốn nhận nhiệm vụ này.

Khuất Nhã Hồng buông tiếng thở dài:

- Đại thống lĩnh nên biết hễ là nhiệm vụ phân chia thì cần suy nghĩ thận trọng, chắc chắn vì không ai muốn nhận nên mới bắt buộc phân chia. Ài, nhưng Tổng Trấn đại nhân chưa quyết định, bây giờ từ chối còn kịp.

Đám người Dương Khánh hiểu ra, Miêu Nghị cau mày, hắn đã hiểu. Nhưng hắn có thể từ chối không? Không thể!

Mặc dù không thể nhưng ngoài mặt phải tìm lý do hợp lý, dù sao đây không phải chuyện cá nhân của hắn mà còn kéo một đám người đi mạo hiểm.

Miêu Nghị đứng dậy, nghiêm túc nói:

- Ngưu mỗ đến Hắc Hổ Kỳ mấy năm mà chưa lập công gì, hiện giờ lật lọng thì Ngưu mỗ làm sao đứng trong Hắc Long Ti?

Câu này cố ý nói cho Phi Hồng đứng bên cạnh nghe.

Đôi oan gia Mục Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng hiếm khi thống nhất ý kiến nhưng khuyên cỡ nào cũng vô ích.

Nhiếp Vô Tiếu báo tình huống lên trên, Dữu Trọng Chân đô đốc Bắc Đẩu quân nhức đầu, lại báo cấp trên. Dữu Trọng Chân phỏng chừng cấp trên sẽ không đồng ý. Khi tin truyền đến chỗ Phá Quân Chỉ Huy Sứ Tả Đốc Vệ, không biết Phá Quân nghĩ sao mà đi lòng vòng trong đại điện Chỉ Huy Sứ một hồi, trong đầu nhớ lại lời Thanh Chủ vỗ tình lỡ miệng khi nhắc tới Chiến Như Ý trong lần gặp hôm đó với Phá Quân, đến nay lão không chắc mình có nghe lầm không.

Phá Quân suy tư thật lâu, lắc đầu quyết định, ra lệnh: Chuẩn!

Rất nhanh Miêu Nghị và Chiến Như Ý nhận được pháp chỉ chính thức từ Nhiếp Vô Tiếu. Hắc Hổ Kỳ, Lam Hổ Kỳ mỗi bên ra hai ngàn năm trăm người tham gia nhiệm vụ lần này.

Cấp trên cho kỳ hạn eo hẹp, hai vị đại thống lĩnh nhận pháp chỉ lập tức triệu tập người dưới tay.

Hai Hổ Kỳ bị điểm danh chấp hành nhiệm vụ lần này đều oán than.

Miêu Nghị triệu tập người xong tuyên bố:

- Bản đại thống lĩnh và các vị đồng cam cộng khổ, Ngưu mỗ sẽ cùng tiến cùng ra với các huynh đệ trong nhiệm vụ này, nếu vào Mê Loạn tinh hải thì ta sẽ là người bước vào đầu tiên!

Miêu Nghị đã nói vậy rồi mọi người còn phàn nàn gì nữa? Huống chi quân lệnh như núi.

Chiến Như Ý biết Miêu Nghị đích thận dẫn đội đi Mê Loạn tinh hải thì khá bất ngờ, nàng có trở về hỏi thuộc hạ, biết rõ ngọn nguồn sự việc thì hơi hối hận. Chiến Như Ý cứ nghĩ Ngưu Hữu Đức cũng hối hận, ai ngờ hắn chơi độc vậy, đây là liều mạng!