Phi Thiên

Chương 2164: Nữ nhân kia sẽ không có ngu như vậy (Hạ)




Cái này chẳng khác nào nói, chúng ta không cướp vị trí của ngươi, ngươi trái lại phải xuống đài cho chúng ta? Trước uy hiếp vô cùng cấp bách này, hai người Tôn, Tưởng tất nhiên là không nghe theo. Ngay từ đầu, khi vừa nhìn thấy Chiến Như Ý, bọn họ còn khách khí, cũng không tới ra oai phủ đầu để Chiến Như Ý ngay cả cánh cửa cũng không tiến vào, giống như Miêu Nghị. Hai người vừa xé rách mặt, mọi chuyện liền thay đổi. Ngay lập tức, bọn họ để Chiến Như Ý mở mang kiến thức về sự lợi hại của Địa Đầu Xà.

Thấy nàng nói chuyện kiên quyết như vậy, lại có người vội vàng khuyên can nói:

- Đại thống lĩnh, Ngưu Hữu Đức dẫn đi người ít có cái lợi của người ít. Lại thêm tu vi không cao, khiến hai vị phó đại thống lĩnh phía dưới không đề phòng. Phía bên chúng ta nhiều người thực lực mạnh trái lại trở thành điểm yếu, trái lại càng không dễ dàng làm được. Xem hai người Tôn, Tưởng ra vào chỗ của đại thống lĩnh, bất cứ lúc nào bên cạnh cũng dẫn theo một đám nhân thủ đề phòng liền biết.

Chiến Như Ý nói với giọng căm hận:

- Đạo lý này, ta sao có thể không biết. Nhưng cho dù dựa vào mười mấy tùy tùng bên cạnh bọn họ, chỉ cần không có đại quân tương trợ, cả hai cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Một mình ta có thể giết bọn họ một cách dễ dàng. Nói gì còn có thêm các ngươi tương trợ.

Thủ hạ thân tín của nàng, Khang Đạo Bình nói:

- Đại thống lĩnh, chuyện của Ngưu Hữu Đức bên kia, bên này khẳng định đã biết được. Cho dù có thể diệt trừ hai người Tôn, Tưởng, ba người Uông, Hầu, Lô trung quân làm sao có thể ngồi chờ chết. Bọn họ chắc chắn sẽ liều chết phản kháng. Có vết xe đổ Ngưu Hữu Đức bên kia, trong lòng bọn họ đều biết, cũng sẽ không để cho chúng ta có cơ hội xúi giục trung quân. Hậu quả đó chúng ta căn bản không thể thừa nhận.

Chiến Như Ý nói:

- Ta không có ngu như vậy. Ta tự có thượng sách ứng phó. Chuyện này cần phải làm nhanh, không nên chậm trễ. Khang Đạo Bình ngươi đi thông báo với hai người bọn họ, nói ta muốn đi tới mười Ưng Kỳ dò xét. Bảo hai người bọn họ hộ tống. Không nên dây dữa nữa. Ngay lập tức, lập tức qua đó đi”

Mười người nhìn nhau. Khang Đạo Bình lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chiến Như Ý trợn tròn đôi mắt đẹp.

- Ngươi dám kháng mệnh?

- Vâng!

Khang Đạo Bình chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Hắn phát hiện nữ nhân này đang nổi nóng quá kích động. Hắn tính sau khi ra khỏi viện, sẽ liên hệ với Chiến gia bên kia. Hắn không ngăn cản được, chỉ có thể để Chiến gia tới ngăn cản.

Ai ngờ Chiến Như Ý lại nhìn chằm chằm vào những người khác, nói:

- Ta nói cho các ngươi biết. Ta biết trong các ngươi vẫn có người đang liên hệ với nhà ta bên kia. Hôm nay ta nói môt lời. Chuyện ngày hôm nay ai lại dám mật báo về với nhà ta... Các ngươi đừng quên bây giờ là ở Tả Đốc Vệ, là ở dưới trướng của ta. Nhà ta bên kia cũng ngoài tầm tay với. Một khi để ta phát hiện có ai làm hỏng chuyện tốt của ta, đừng cho rằng ta không dám lấy đầu kẻ đó!

Lời này vừa nói ra, mọi người không có lời nào chống đỡ, đưa lưng về nhau. Khang Đạo Bình càng âm thầm kêu khổ. Hắn phát hiện vị đại tiểu thư này thật sự không dễ hầu hạ.

Chiến Như Ý chợt bố trí kế hoạch cho mấy người. Để không làm cho hai người Tôn, Tưởng nghi ngờ, nàng quyết định chỉ dẫn theo hai người trong số mười người công khai đi theo. Tất cả số người còn lại nấp ở trong túi thú chờ lệnh. Một khi chuyện xảy ra, lập tức đi ra liên thủ bao vây tiễu trừ nhân mã của hai người Tôn, Tưởng

Tại một viện khác ở trong núi, Khang Đạo Bình vừa thông báo xong, rời khỏi đó không bao lâu. Ba vị thiên tướng của trung quân Lam Hổ Kỳ gồm Uông Thông, Hầu Ngọc Hoán, Lô Ân Hoàng đồng thời đi tới.

Tôn Minh Đống, Tưởng Sĩ Kỳ nói ra chuyện đi theo đại thống lĩnh thị sát, bảo ba người để ý chuyện ở nhà, đừng để cho người ta dùng kế điệu hổ ly sơn chui vào chỗ trống. Thứ hai là hai vị phó đại thống còn phải điều tạm cao thủ trung quân đi theo phòng hộ. Dẫn người của trung quân đi, tất nhiên phải đánh tiếng với trung quân.

Ba người nghe vậy liền cả kinh. Uông Thông nói:

- Hai vị đại nhân, việc đã đến nước này, tự ý rời khỏi đại quân cẩn thận có cạm bẫy. Để ổn thỏa, hai vị đại nhân vẫn không nên đi. Từ trung quân phân ra một số người đi theo nữ nhân kia là được.

Tôn Minh Đống khoát tay nói:

- Không thích hợp, cho dù đấu cũng phải có điểm mấu chốt. Chúng ta chỉ lấy mất quyền lực nàng, nếu không phục lật đổ nàng. Nếu như ngay cả việc bị điểm tên, đi ra tra xét cũng không để ý, chính là không làm tròn trách nhiệm. Một khi nàng báo lên trên, sẽ thành chúng ta làm loạn. Tới lúc đó, ngược lại chính là chúng ta gặp phiền phức.

Hầu Ngọc Hoán cau mày nói:

- Hai vị đại nhân, chẳng phải nghe nói Hắc Hổ Kỳ đã thay đổi. Nữ nhân này chính là cắn phía sau mông Ngưu Hữu Đức tới đây. Ngưu Hữu Đức bày ra vết xe đổ. Nếu chẳng may nữ nhân này tham khảo hành sự, vậy chẳng phải lâm nguy hay sao?

Tưởng Sĩ Kỳ cười nói:

- Sao ta lại không biết. Nữ nhân kia sẽ không có ngu như vậy. Ngưu Hữu Đức chơi như vậy, nàng cũng chơi theo. Thật sự cho rằng bên này toàn những kẻ ngu si hay sao? Cho dù trừ đi hai người chúng ta, ba người các ngươi làm sao có thể chịu thiệt giống như trung quân Hắc Hổ Kỳ? Ta nghĩ nữ nhân kia kiêu căng mấy, cũng sẽ không thể không rõ điểm này. Hơn nữa nhân mã đi theo chúng ta cũng không phải ngồi không. Thách nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ba người Uông, Hầu, Lô nhìn nhau. Tính chất của trung quân bày ra đó. Người khác có lẽ có đường lui. Xảy ra chuyện như vậy, ba người bọn họ lại không có đường lui. Chuyện chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Ba người không thể không nơm nớp lo sợ đặc biệt cẩn thận.

Lô Ân Hoàng trầm giọng nói:

- Nàng lại là cháu ngoại của Doanh Thiên Vương. Nơi này chính là ở trong sự quản lý của Doanh Thiên Vương. Người khác có lẽ khó có thể ở đây quấy phá. Nhưng Doanh gia muốn an bài một số người ở đây, sợ rằng không phải chuyện gì khó khăn. Nếu như an bài người phục kích ở trên đường, dựa vào những người bên cạnh hai vị đại nhân cũng không ổn thỏa.

Tôn, Tưởng im lặng suy nghĩ. Tưởng Sĩ Kỳ cau mày nói:

- Doanh Thiên Vương lại gan lớn như vậy sao? Chẳng lẽ còn dám trực tiếp hạ độc thủ về phía quân cận vệ của Thiên Đế?

Lô Ân Hoàng lại hỏi:

- Chẳng phải có câu giết người diệt khẩu sao? Sau khi chuyện xảy ra, Chiến Như Ý hoàn toàn có thể nhận hết đến trên người mình. Giống như Ngưu Hữu Đức vậy, chụp mũ ngược lại. Còn nữa, tính mạng của hai vị đại nhân có quan trọng hay không? Chẳng lẽ muốn lấy tính mạng của mình ra đánh cược hay sao?