Phi Thiên

Chương 2152: Tự giải trừ binh quyền (Hạ)




- Đúng vậy!

Chín người khác cùng nhau đáp lại.

Chuyện cho tới bây giờ, không nắm chắc phản đối bằng vũ trang thành công, chỉ có thể buông tha binh quyền để tự vệ. Chỉ cần chủ động bỏ qua binh quyền, chính là bằng chứng. Ngưu Hữu Đức cũng không có lý tới lấy mạng của bọn họ. Nếu không không cách nào ăn nói được với phía trên.

Đúng lúc lời này vừa nói ra, thân tín của bọn họ trong mười Ưng Kỳ bên kia hoặc chấn động kinh sợ, hoặc ồ lên. Tất cả đều không nghĩ tới sẽ là như vậy. Chỉ vì mười người vẫn chưa báo kết quả bàn bạc cho biết phía dưới biết. Loại chuyện này không đến thời điểm cuối cùng, mười người cũng sẽ không công bố ra ngoài. Dù sao lúc tới vẫn chuẩn bị đánh một trận cuối.

Miêu Nghị híp mắt nói:

- Thật sự nguyện ý chủ động buông tha binh quyền sao?

- Vâng!

Mười người cùng nhau đáp ứng.

Mạnh Hoàn lại nói:

- Huynh đệ phía dưới của mười Ưng Kỳ tuyệt đối trung thành và tận tâm với đại thống lĩnh. Mong rằng sau khi chúng ta tự giải trừ binh quyền, đại thống lĩnh không làm khó bọn họ.

- Làm như thế nào không cần phải các ngươi tới dạy bảo!

Miêu Nghị quát một tiếng, lại trầm giọng nói:

- Không được sự cho phép, điều động đại quân tự ý rời khỏi cương vị công tác, xử theo quân pháp! Phạt các ngươi hai mươi năm bổng lộc, đánh mười roi. Các ngươi có ý kiến gì không?

Phạt bổng lộc còn tốt. Cảm giác bị hình phạt đánh roi này hình như không dễ chịu. Cái này có thể nói là sống không bằng chết. Cho dù là một đám hán tử, vừa nghe thần sắc cũng run rẩy. Lại càng không cần nói tới hai nữ nhân Lệnh Hồ Lam Tử và Điền Yến này.

- Nguyện lĩnh phạt!

Không muốn đánh cược tính mạng, mười người cũng chỉ có thể kiên trì đáp ứng.

Miêu Nghị hơi nghiêng đầu.

- Người đâu, kéo xuống hành hình!

Từ Đường Nhiên vung tay lên. Ngay lập tức trung quân có hơn mười người lao ra, giam giữ mười người đè xuống trên mặt đất.

- Thống lĩnh!

Thân tín của mười người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Phải biết nếu như hình phạt bằng roi này hạ thủ nặng một chút, có thể dễ dàng lấy mạng người.

Đúng lúc này, mười vị thống lĩnh lại lắc đầu ngăn cản không cho bọn họ vọng động. Nỗi khổ da thịt, nhẫn nhịn một chút sẽ qua. Bọn họ ở trước mặt nhiều người như vậy tự giải trừ binh quyền. Nếu như đại thống lĩnh còn lấy mạng của bọn họ, đối với trên dưới đều không thể nào nói nổi.

Hành hình vốn chính là phần hành vi nội bộ trong trung quân. Việc này được thực hiện tất nhiên là rất lưu loát. Mười hình cụ đã được chuẩn bị xong.

Mười thống lĩnh bỏ đi chiến giáp trên người, đi lên giá hành hình. Dây xích trói tay chân thành hình chữ “đại”.

Ở đây hành hình còn chưa bắt đầu. Miêu Nghị đưa lưng về phía trung quân lại thản nhiên nói:

- Dương Khánh, Từ Đường Nhiên, hai người các ngươi cũng biết tội chứ?

Hai người nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt hiểu rõ. Đại thống lĩnh là chỉ việc ngay lúc đầu hạ lệnh, hai người chậm chạp do dự.

Cả hai lộ ra vẻ mặt khổ sở nói:

- Mạt tướng biết tội!

Miêu Nghị lạnh lùng nói:

- Lại dám ở trước mặt mọi người kháng mệnh! Người đâu, kéo xuống hành hình. Cùng phạt!

Trung quân có mấy người lao ra, ngượng ngùng trói chắp tay hướng về phía hai người. Dương Khánh nhìn mười vạn đại quân đối diện một chút. Hắn biết, ngày hôm nay không thể không bị đánh ở trước mặt của mọi người. Miêu Nghị muốn nhân ngày hôm nay một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, muốn bắt bọn họ lập uy đối với trên dưới Hắc Hổ Kỳ. Từ Đường Nhiên lại lộ ra vẻ mặt đau khổ gật đầu. Vì vậy hai người cũng bị kéo xuống.

Phía dưới thấy mười vị đại thống lĩnh trên giá hành hình, lại thấy có thêm hai người nhận hình, hai mặt nhìn nhau. Thật ra trong lòng bọn họ cũng thăng bằng hơn nhiều. Nhân mã của mười Ưng Kỳ nhìn thấy ngay cả thân tín bên cạnh đại thống lĩnh cũng bị xử phạt, trong lòng cũng thăng bằng hơn.

Chỉ có điều, Tuyết Linh Lung và Thanh Cúc ở trong trận phòng hộ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều lo lắng. Nhất là Thanh Cúc, thật sự không nghĩ tới Miêu Nghị sẽ dụng hình đối với Dương Khánh. Lẽ nào không thể nể mặt Tần Vi Vi một chút sao sao? Nàng không biết, lúc đó, Miêu Nghị thậm chí đã có lòng giết chết Dương Khánh. Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện lớn của hắn!

Tuần Long Tiên Lại thấy Huấn Long Tiên. Miêu Nghị chắc hẳn Tuần Long Tiên của tiểu thế giới chính là do đại thế giới lưu truyền tới, giống nhau như đúc. Cảm giác bị Huấn Long Tiên đánh thế nào, hắn biết. Đến nay vẫn khắc cốt ghi tâm. Đó thật sự là sống không bằng chết!

Vì đề phòng chống lại thi pháp, mười hai người đều bị tạm thời khống chế tu vi. Mười hai Tuần Long Tiên vun vút đánh xuống. Phía sau lưng của mười hai người lập tức ngay cả bị kéo xuống một mảng thịt.

- A...

Không kìm chế được nỗi đau, mười hai tiếng kêu thảm thiết phát ra. Bọn họ muốn khống chế cũng khó khống chế được. Mỗi người bị trói trên dây xích đau đớn tới run rẩy. Đây cũng là cảm giác đủ để bọn họ nhớ cả đời.

Thời điểm nhận tới roi thứ bảy, thứ tám, mười hai người đề đã bất tỉnh. Tất cả không có ai là ngoại lệ.

Mỗi người bị đánh xong mười roi, phía sau lưng đều máu me nhầy nhụa. Nhìn thôi đã thấy giật mình. Da thịt đều bị xé không còn. Trên xương cũng đầy vết xé rách, vết dây xích cứa vào. Từ sau lưng có thể nhìn thấy nội tạng trong thân thể. Không quan tâm là nam hay nữ, tất cả bị đánh mông lộ ra hơn nửa. May là có máu tươi che bớt. Y phục nửa thân trên của nam nhân đều bị xé sạch. Đối với nữ nhân... người hành hình cũng có chừng mực, không bỏ nội khố phía trước.

Mười hai người chịu hình phạt xong, được đỡ từ trên giá hành hình xuống. Sau khi bỏ cấm chế pháp lực, mười hai người mới yếu ớt tỉnh lại. Còn không bằng tiếp tục hôn mê. Cảm giác sau khi tỉnh lại càng khó chịu nổi. Giống như kề cận cái chết bò ra vậy. Mỗi người đều run rẩy, lấy áo khoác ra, khoác ở trên người. Sau đó, bọn họ lấy ra một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo trực tiếp nhét vào trong miệng, nuốt vào.

Lúc này ánh mắt trên dưới Hắc Hổ Kỳ tiếp tục nhìn Miêu Nghị đã không giống trước. Có thể làm cho đám người mười thống lĩnh Ưng Kỳ chịu quân pháp hành hình vốn đã có uy tín.

Sau khi mười hai người chịu hành hình bằng roi xong, di chuyển đến không trung, chắp tay tạ ơn Miêu Nghị. Trên mặt mỗi người hoàn toàn không có chút máu nào. Gương mặt Từ Đường Nhiên vẫn vặn vẹo, hồi lâu chưa giãn ra.

Miêu Nghị nói:

- Lòng trung thành của mười người các ngươi, bản tọa đã thấy. Chuyện tự giải từ binh quyền thì miễn.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mười thống lĩnh đang tái nhợt đổ mồ hôi, liền ngạc nhiên ngẩng đầu. Không giải trừ binh quyền của chúng ta sao?