Phi Thiên

Chương 2146: Cắn trả (Hạ)




Nhưng chính là dựa vào cái đại nghĩa này, Ngưu Hữu Đức mới tới chỉ có một ngày, chân chưa từng đứng vững đã ép bọn họ đến trình độ này. Đây là chuyện ba người không ngờ tới. Bọn họ đều không nghĩ tới Miêu Nghị sẽ nhanh gọn, quyết đoán như vậy. Ngay cả tình hình cũng chưa từng thăm dò lại đột nhiên hạ thủ, hoàn toàn đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Hành Quảng Linh cao giọng hô to

- Ngưu Hữu Đức tàn sát hai vị phó đại thống. Nhân mã mười Ưng Kỳ dưới trướng của hai vị phó đại thống nghe tin, tất nhiên vội vàng chạy tới. Nhất định không tha cho hắn!

Miêu Nghị cao giọng quát:

- Nực cười! Mười Ưng Kỳ là nhân mã dưới trướng của bản đại thống lĩnh. Từ lúc nào đã trở thành nhân mã dưới trướng của hai tên tặc kia? Hai tên tặc kia đã chết, chẳng lẽ thống lĩnh mười Ưng Kỳ không nghe hiệu lệnh của bản đại thống lĩnh, trái lại sẽ nghe theo hiệu lệnh của ba thiên tướng các ngươi sao? Hơn nữa ba người các ngươi hiện tại cái gì cũng không phải là, đã bị cách chức!

Ngay sau đó Miêu Nghị lại vung thương hoàn chỉ về phái nhân mã trung quân.

- Các ngươi còn do dự cái gì? Chẳng lẽ muốn đợi đến khi huynh đệ mười Ưng Kỳ tới, sau đó để bản đại thống lĩnh đề bạt các chức vụ còn thiếu trong mười Ưng Kỳ trung quân hay sao? Các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ. Lúc này không quay đầu lại, sau này sẽ không có cơ hội quay đầu nữa. Cho dù đổi người để làm đại thống lĩnh, không ai dám dung thứ có người phản chủ đứng vững ở trung quân!

Câu nói sau cùng thành phá tan cọng rơm cân đối cuối cùng trong lòng mọi người.

- Phản tặc nhận lấy cái chết!

Ở phía sau Ngô Phong đột nhiên hét lớn một tiếng. Từ trong đám thân tín của hắn đột nhiên có một thương đâm tới.

Ầm ầm ầm.

Vài tiếng động vang dội. May là thân tín khác của hắn đúng lúc xuất đao thương chống đỡ, trợ giúp Ngô Phong đang sốt ruột tránh thoát một kiếp nạn. Mấy người liên thủ bao vây tấn công, lập tức giết chết người đánh lén.

Nhưng người ra tay trước không khác gì đốt một ngọn lửa lớn ở trung quân. Bách Phu Trưởng và Ngũ Trưởng phía dưới đột nhiên lục tục hô to.

- Phá Pháp Cung chuẩn bị!

Bọn họ phất tay chỉ về phía ba người Bùi, Ngô, Hành.

Tình hình gần như trong nháy mắt đã không khống chế được. Ba người thất kinh, giọng điệu sốt ruột nói:

- Đi!

Tuy nhân mã dưới trướng ba người nhiều thì nhiều, nhưng chỉ có hơn mười người theo bọn họ khẩn cấp trốn đi, vội vàng lao về phía tinh không.

- Bắn! Bắn! Bắn...

Trên trăm lời hạ lệnh không đồng đều vang lên.

Vèo vèo vèo...

Vạn mũi tên đều phát ra. Vô số lưu quang bắn thẳng đến tinh không, khí thế kinh người, vọt tới phía sau lưng của hơn mười người đang sốt ruột trốn chạy.

Đám người đang chạy thục mạng trên tinh không sợ đến mức gần như hồn phi phách tán. Ba người Bùi, Ngô, Hành càng không nghĩ tới, hơn vạn nhân mã trước đó vẫn chịu sự khống chế của bọn họ, lúc này không ngờ không lưu lại cho bọn họ một đường sống. Vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, lại gặp phải cắn trả.

Bọn họ khẩn cấp trốn tránh. Vô số lưu quang cũng theo sát phía sau, phóng tới, đuổi theo rất mau.

Phụt phụt phụt...

- A...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trên không trung.

Tử giáp cũng không ngăn cản được lực công kích của Lưu Tinh Tiễn do hồng tinh chế tạo ra, càng không cần nói tới kim giáp. Một người vừa bị trúng mũi tên, thoáng cái liền bị mũi tên xuyên qua cơ thể khiến khắp cả người đầy lỗ máu. Những người mặc tử giáp lại trực tiếp bị bắn thành con nhím.

Ba người Bùi, Ngô, Hành không có một người có thể may mắn tránh khỏi. Không ít người đúng lúc lấy ra tấm lá chắn hồng tinh chặn Lưu Tinh Tiễn nhưng cũng chỉ vô dụng. Nhiều mũi tên phóng tới như vậy, dưới lực công kích cường đại, tấm lá chắn trong tay rất nhanh bị chấn động rời khỏi tay. Người cũng bị chấn động thổ huyết. Tấm lá chắn vừa rơi xuống, cả người liền ở trên không trung loạn chiến một trận, bị bắn thành con nhím, chết không nhắm mắt.

Ngay cả là tu sĩ Thải Liên, đối mặt với công kích của một đại quân đông như vậy cũng khó trốn khỏi một kiếp. Bọn họ bị đánh gần như không có sức đánh trả. Chỉ sau một đợt mưa tên, hơn mười thi thể liền từ trên không trung rớt xuống.

Cảnh tượng bị bắn chết khiến đám người Miêu Nghị chấn động không thôi. Đây là lần đầu tiên mỗi người nhìn thấy uy lực công kích quần thể thật sự của đại quân Thiên Đình. Hơn mười đào phạm, hơn mười tu sĩ Thải Liên không ngờ chỉ trong một đợt công kích đã bị mất mạng, chết không hề có chỗ nào đặc sắc. Căn bản là không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Dương Khánh nghiêm túc và trang trọng. Diêm Tu tập trung mắt nhìn. Dương Triệu Thanh ngược lại hít một hơi khí lạnh. Hải Bình Tâm vác cột cờ gãy, đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mắt không chút cảm xúc. Trên cơ bản nàng không tham gia bất kỳ cuộc đánh giết nào, không có xúc cảm động. Nhưng nàng không ngừng quay đầu lại nhìn người mình sùng bái nhất.

Từ Đường Nhiên lại bị cảnh tượng như vậy làm kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi để phản quân xông vào, chỉ sợ ở đây không có một người nào có thể sống sót. Hắn lại nhìn về phía Miêu Nghị đang đứng hùng dũng oai vệ phía trước. Trong mắt hắn chỉ có hai chữ “sùng bái”. Trong tình cảnh như vậy cũng có thể nghịch chuyển, hắn quả thực không dám tưởng tượng.

Không phải thân là người ở trong tình cảnh đó, không cách nào tưởng tượng được, khi đại thống lĩnh ra lệnh một tiếng “chém” này cần nhiều khí phách. Từ Đường Nhiên lại hiểu rất rõ, lúc đó hắn nhìn tình cảnh đại quân từ bên ngoài ép tới, đã sợ tới mức tay chân nhũn ra. Nhưng đại thống lĩnh thật sự lấy khí thế từ trước tới nay chưa từng có hạ lệnh cho người chém xuống. Như vậy cho dù người ta gác đao ở trên đại thống lĩnh, đại thống lĩnh lại xé tán bùa hộ mệnh cuối cùng.

Đây cũng là lần đầu tiên trên dưới Lục Chỉ Môn nhìn thấy uy lực công kích của đại quân Thiên Đình. Toàn bộ phái từ trên xuống dưới kinh sợ.

Ở phía sau, các nữ quyến ở trong không trung từ phía xa nhìn tới, các nữ quyến tất cả đều nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Ở dưới tình huống nguy cấp như vậy, tất cả đều sợ tới mức một thân đầy mồ hôi lạnh, kinh hãi không thôi.

Mà sau một đợt bắn tên, trong nháy mắt nhân mã trung quân giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nhanh chóng lao về phía thi thể rơi xuống, cướp thi thể!

Vì sao cướp thi thể? Đại thống lĩnh đã nói, người tiêu diệt ba tên phản tặc lập công được đề bạt làm Phó thống lĩnh và thiên tướng. Cả vạn mũi tên đều bắn ra, có quỷ biết là ai tiêu diệt. Tất nhiên, ai cướp được thi thể người đó chiếm ưu thế.