Phi Thiên

Chương 2122: Thằng nhãi khỉ con (Hạ)




Mặt Thanh Chủ mỉm cười gật đầu:

- Bị hắn huyết tẩy hai lần, không sợ mới lạ. Có danh nghĩa thổ phỉ bên ngoài, thằng nhãi khỉ con này chắc hẳn không quan tâm thả tới nơi nào của Thiên Nhai đều có thể chấn áp lớn. Thừa Vũ muốn chỉnh đốn Thiên Nhai, trên tay có thanh đao tốt như vậy lại không cần, trái lại dễ dàng để cho chạy thoát. Ánh mắt vẫn có chút thiển cận. Nói cho cùng vẫn là tư tâm quấy phá, không muốn tổn hại tới lợi ích của gia tộc Hạ Hầu.

Tư Mã Vấn Thiên không tiện đưa ra đánh giá về vấn đề này, chỉ tiếp lời.

- Hiện tại, vi thần thật ra lo lắng Ngưu Hữu Đức này nói ra sẽ làm, quay đầu lại thật sự lôi kéo nhân mã đi tới huyết tẩy Thiên Nhai. Nếu vậy, có thể thật sự lớn chuyện.

Thanh Chủ cười ha hả nói:

- Lẽ nào người của Tả Đốc Vệ đều là người ngu sao? Có thể khinh địch như vậy để hắn kéo đi làm loại chuyện ầm ĩ như vậy sao? Yên tâm đi! Cho dù hắn thật sự muốn làm như vậy, cũng có người ngăn cản, không thể xảy ra chuyện được. Ừ, đi tới chỗ Tả Đốc Vệ...

Ánh mắt hắn nhìn xuống trên người Tư Mã Vấn Thiên đang đứng trước mặt.

- Xem ra người của ngươi đã xếp vào bên cạnh hắn, lần trước kéo dài lâu như vậy, lần này mới chưa được mấy ngày đã làm được sao?

Tư Mã Vấn Thiên nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, dường như đang chất vấn chẳng lẽ không để lời của ta nói lúc trước ở trong lòng, muốn ta luôn đốc thúc mới đi thực hiện sao? Trong lòng hắn căng thẳng, mặt ngoài cười khổ nói:

- Hắn đắc tội quá nhiều người, lại từng gặp ám sát, lòng cảnh giác cực cao. Gần như không lộ diện. Vi thần vốn tưởng rằng phải mấy năm mới có khả năng làm thỏa đáng. Nhắc tới cũng trùng hợp. Hai thủ hạ của hắn vừa vặn thông qua sát hạch trở lại, vừa mới an bài tiệc ăn mừng. Vì vậy thuận thế nắm cơ hội. Nếu không sợ rằng còn phải cẩn thận một chút. Phía bên Tả bộ, từ trước đến nay vi thần vẫn luôn dặn dò xuống, tình nguyện để mọi chuyện chậm lại, cũng không thể để mình bại lộ. Nếu bị người có tâm tìm hiểu nguồn gốc, hậu quả sợ rằng không chịu nổi.

Thanh Chủ từ chối cho ý kiến, liếc nhìn ngọc điệp trên án.

- Thằng nhãi khỉ con này có chút thú vị. Sau này, nếu bên hắn có chuyện gì thú vị phải trực tiếp trình báo lên. Coi như là xem một việc vui.

- Vâng!

Tư Mã Vấn Thiên đáp ứng, lại nhắc nhở:

- Bệ hạ, tu vi Ngưu Hữu Đức này hơi thấp. Nếu thả tới chỗ Tả Đốc Vệ bên kia đi đảm nhiệm chức đại thống lĩnh chức. Bên trong quân cận vệ phần lớn là kiêu binh hãn tướng. Sợ rằng khó có thể khiến kẻ dưới phục tùng. Vi thần lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện. Có cần đánh tiếng, xếp vài người qua chiếu cố một chút hay không.

Thanh Chủ thản nhiên nói:

- Không cần phải làm vậy. Nếu hắn mạnh mẽ hơn so với ai khác còn ném qua thì có gì thú vị nữa? Đao muốn sắc bén phải trải qua mài dũa. Nếu như ngay cả một vị trí đại thống lĩnh nho nhỏ cũng đứng không vững, vậy đã nói rõ người của Tả Đốc Vệ mạnh hơn hắn. Ta cần hắn có ích lợi gì? Nếu hắn thật sự muốn lãng phí cơ hội trẫm cho hắn, chết thì chết thôi.

- Vâng!

Tư Mã Vấn Thiên nhẹ nhàng đáp ứng. Đạo lý này hắn đương nhiên biết rõ. Chỉ có điều phải nói rõ, xảy ra chuyện ngươi cũng không nên trách ta.

Quỳnh Tinh, Thiên Vương Phủ, Tam Bản Đường.

Ba huynh đệ Khấu Tranh, Khấu Cần, Khấu Miễn đứng song song, theo lệ cũ báo cáo lên những sự việc trong ngoài có liên quan tới Khấu gia. Khấu Thiên Vương Khấu Lăng Hư nhắm mắt dưỡng thần dựa vào trên ghế, ngồi nghe.

- Đi tới chỗ Tả Đốc Vệ sao?

Sau khi lão tam Khấu Miễn báo cho biết Miêu Nghị đi tới chỗ Tả Đốc Vệ, Khấu Thiên Vương đột nhiên mở mắt ra hỏi một câu.

- Đúng vậy. Đã xác nhận, trước hết đi tới chỗ quân Bắc Đấu của Tả Đốc Vệ Sứ tại Trấn Ất Vệ nhậm chức. Cấp bậc là Bình Điều, còn là đại thống lĩnh.

Khấu Miễn gật đầu.

Mọi việc chủ yếu trong Khấu Phủ là do lão đại Khấu Tranh trụ trì. Cho nên sự việc chính cũng do hắn báo cáo. Hai vị huynh đệ khác chỉ báo lại một vài chuyện có liên quan tới trong nhà. Bởi vì Miêu Nghị có quan hệ tốt với Khấu Văn Lam, có động tĩnh gì tất nhiên là trong phạm vi báo cáo của lão tam Khấu Miễn.

Nói cho cùng, vẫn bởi vì địa vị của Miêu Nghị quá thấp, tu vi cũng không được tốt lắm, nếu không phải chọc tới vài chuyện, Khấu Thiên Vương làm sao có thể biết Ngưu Hữu Đức là ai. Mặc dù như thế, không phải lúc nào Khấu Thiên Vương cũng sẽ quan tâm tới một nhân vật nhỏ như thế. Chỉ là thỉnh thoảng từ góc độ toàn cục chỉ điểm một chút cho ba người con trai mà thôi.

Chỉ có điều lần này nghe thấy vậy, hắn không khỏi cảm giác có chút kỳ quặc. Làm người có kinh nghiệm đấu tranh, hắn lập tức ngửi được một chút không bình thường. Khấu Thiên Vương hiếu kỳ nói:

- Tiểu tử kia ở Thiên Nhai đang tốt, làm sao có thể chạy đến chỗ của Tả Đốc Vệ?

- Hắn ở Thiên Nhai cướp con gái nuôi của Lục bà bà làm thiếp...

Khấu Miễn nói sơ qua tình hình.

Năm ngón tay Khấu Thiên Vương gõ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế, hơi híp mắt lại nói:

- Dữu Trọng Chân đi theo Lục nha đầu... Thiên Nhai bên kia ai đồng ý thả người?

Khấu Miễn trả lời:

- Đầu tiên là cấp trên Đô thống. Chỉ có điều bị lão bà Thiên Nguyên ngăn lại. Ngưu Hữu Đức thật sự đắc tội quá nhiều người. Sau lại có người cáo trạng chuyện Ngưu Hữu Đức mạnh mẽ cướp đoạt lên Thiên Hậu. Dưới cơn nóng giận, Thiên Hậu tự mình hạ chỉ cho cách chức Ngưu Hữu Đức điều tra. Tả Đốc Vệ bên kia thuận lợi muốn người qua.

Khấu Thiên Vương âm thầm đưa ánh mắt đảo qua ba huynh đệ, khẽ cười nói:

- Chuyện này ba huynh đệ các con thấy thế nào?

Tam huynh đệ nhìn nhau. Bọn họ biết phụ thân lại đang kiểm tra bọn họ. Lão đại Khấu Tranh do dự một hồi nói:

- Mạnh mẽ cướp người chỉ là cái cớ. Tuy rằng Lục bà bà không có quyền thế gì, nhưng dù sao cũng là người của Thiên Cung. Dữu Trọng Chân cũng xuất thân từ Thiên Cung. Lục bà bà tìm được Dữu Trọng Chân cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Mặt khác, bản thân Lục bà bà là người của Thiên Cung, bị ủy khuất, Ngưu Hữu Đức ngay cả mặt mũi Thiên Cung cũng không cho. Thiên Hậu tất nhiên là tức giận, nhất định phải giữ mặt mũi cho Lục bà bà.

Khấu Thiên Vương giơ tay ra.

- Còn hai huynh đệ các con?

Khấu Cần và Khấu Miễn nhìn nhau, cùng nhau chắp tay nói:

- Cùng ý kiến với đại ca.

- Ai...

Khấu Thiên Vương khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu sang một bên nói:

- Lão Đường, chuyện này ngươi thấy thế nào?