Phi Thiên

Chương 2120: Đổi trời (Hạ)




Tổng cộng mười ba người, cộng thêm hai mươi thiên tướng hộ tống bên này phái ra, trong lúc mọi người nhìn theo, đã nhanh chóng đi qua cửa thành phía đông lao về phía trời cao.

Phục Thanh và Ưng Vô Địch không ra khỏi thành đưa tiễn. Miêu Nghị khuyên can, trước mặt mọi người phải tiến hành cắt đứt quan hệ cần, dễ dàng cho hai người sau đó nắm Thiên Nhai trong tay.

Đi rồi...

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn theo, ánh mắt mê man.

Bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng Chiến Như Ý truyền âm.

- Hay cho kẻ trung gan nghĩa mật! Có thể buông tha điều kiện hậu đãi của Thiên Nhai rời đi. Hiện tại bộ hạ làm được như Từ Đường Nhiên đã rất hiếm thấy. Chung quy, người tài giỏi không được trọng dụng khăng khăng một mực theo tên cẩu tặc Ngưu Hữu Đức kia. Thật sự đáng tiếc!

Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu lại nhìn gương mặt Chiến Như Ý mang theo thần sắc xúc động bùi ngùi. Chỉ có điều nàng không thể nói được lời nào. Tỷ muội này hình như rất thưởng thức Từ Đường Nhiên. Hoàng Phủ Quân Nhu rất muốn hỏi nàng một chút, nàng đối với Từ Đường Nhiên rốt cuộc hiểu được bao nhiêu. Nhưng Từ Đường Nhiên lại là phu quân một tỷ muội khác của nàng. Nàng cũng không tiện nói bậy.

Trước đó, sau khi Chiến Như Ý đi tới hỏi nàng có những người nào đi cũng Miêu Nghị, đã xúc động một phen. Hiện tại lại là như vậy.

Chiến Như Ý không có tâm tư dừng lại ở đây. Hai nữ nhân đi trước một bước. Đợi sau khi hai người vừa đi, Tiêu Tề Chân chưởng quỹ của Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu đã bước nhanh đến dưới bậc thang, chắp tay nói:

- Phục đại thống lĩnh, vừa rồi Ngưu Hữu Đức nói gì, đại thống lĩnh cũng nghe được. Nếu như ngày khác hắn thật sự dẫn người đến huyết tẩy Thiên Nhai, đại thống lĩnh rốt cuộc là ngăn cản hay không ngăn cản?

- Cái này...

Phục Thanh vuốt râu, lộ ra vẻ mặt khó xử, cố ý đắn đo suy nghĩ một chút.

Phía dưới nhất thời một đám người đã tràn tới. Rất nhanh đã có một đám nhân mã lao tới ngăn cản phía trước mặt. Một đám chưởng quỹ cửa hàng cách một hàng người nhìn Phục Thanh đang đứng ở trên bậc thang mồm năm miệng mười nói.

- Phục đại thống lĩnh, hiện tại ngài đã là người trấn thủ Thiên Nhai, sao có thể tùy tiện để người ngoài tới Thiên Nhai làm càn được!

- Đúng vậy! Đại thống lĩnh, nếu thật sự để Ngưu Hữu Đức xông tới quấy rối, ngài thân là quan chính nơi đây cũng khó thoát khỏi tội!

- Nếu Ngưu Hữu Đức thật sự dám lớn lối như vậy, đại thống lĩnh đóng kín bốn cửa thành ngăn cản, kiên quyết không thể để cho hắn vào gây họa cho Thiên Nhai.

- Đúng, đóng kín đại trận khóa thành!

Phía dưới đám người kia mồm năm miệng mười nói. Bọn họ hiểu rất rõ, nếu Miêu Nghị thật sự muốn dẫn đại quân dùng một cờ hiệu đường hoàng tới huyết tẩy Thiên Nhai, các hộ buôn bán trong Thiên Nhai không có cách nào đánh trả đối với nhân mã của Tả Đốc Vệ. Người duy nhất có tư cách từ chối nhân mã của Tả Đốc Vệ tiến vào chính là nhân mã Thiên Đình đóng ở Thiên Nhai. Nhưng vị đại thống lĩnh này mới nhậm chức lại là thủ hạ cũ của kẻ điên kia. Nếu chẳng may gia hỏa này phối hợp thả người tiến vào, mọi người làm gì có được đường sống nữa.

Những vị khách tới xem náo nhiệt đã nghe danh tiếng Ngưu Hữu Đức từ lâu. Ngày hôm nay bọn họ mới xem như là thấy được uy phong của Ngưu Hữu Đức. Người mặc dù đã đi, nhưng uy phong thấm nhuần nhiều năm lại vẫn còn!

Nhìn chưởng quỹ cửa hàng trước mắt lộ ra thần sắc lo sợ, Phục Thanh vừa bực mình vừa buồn cười. Chủ trước mới vừa rời đi, đám thương nhân này chân sau đã ngay lập tức nhận mình là chủ. Thật ra như vậy mình cũng đỡ phải khó nhọc. Nhưng mà đây cũng không phải là do mình có uy tín lớn tới mức nào. Đó là do bọn họ bị lão ngũ dọa cho. Một đám Vương bát đản hiện tại muốn cầu cạnh hắn, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Thế này, lão ngũ trước khi đi ngược lại vui vẻ, giúp hắn một đại ân.

Chỉ có điều nói đi phải có nói lại. Chỉ dựa vào hành vi của Miêu Nghị đã từng làm ở Thiên Nhai, Phục Thanh cũng không dám bảo đảm lời nói Miêu Nghị lúc trước là thật sự hù dọa người hay là muốn chơi thật. Theo lý thuyết không nên để hắn khó xử.

- Nhị ca, lão ngũ hù dọa một phen, ngay lập tức giúp ngươi ở đây được thuận lợi. Có thể nói là bớt không ít việc. Lão ngũ chính là treo ở trên đỉnh đầu bọn họ một thanh kiếm. Ta ở bên kia quay đầu lại còn không biết là tình huống gì.

Ưng Vô Địch truyền âm một tiếng, dường như có vài phần hâm mộ.

Trong lòng Phục Thanh dở khóc dở cười. Mặt mặt lại nhìn xuống một đám chưởng quỹ đang xúc động sôi trào trước mắt, giơ tay lớn tiếng nói:

- Các vị không cần hốt hoảng. Nếu ta đã trấn thủ ở đây, kiên quyết sẽ không trơ mắt nhìn nơi đây gặp phải chuyện không may. Ta cũng không muốn vừa tiếp nhận nơi đây liền nhìn thấy ở đây gặp phải chuyện không may. Quay đầu lại ta nhất định sẽ cùng Ngưu đại thống lĩnh cố gắng khai thông hóa giải. Các vị về trước đi. Tạm thời chọn ra một vài đại biểu thương hội. Đợi tới khi Phục mỗ chính thức được bổ nhiệm xuống, sẽ trở lại Thủ Thành Cung nghị sự, cộng thương lượng điều lệ của Thiên Nhai!

Hắn bây giờ vẫn chỉ là đại diện. Bổ nhiệm của Ưng Vô Địch còn chưa có xuống tới. Tham dự khảo hạch bổ nhiệm bây giờ còn chưa chính thức công bố. Các nơi còn đang trong quá trình điều chỉnh.

Những chưởng quỹ cửa hàng buôn bán nhỏ không có tới. Bằng không nghe nói như thế tất nhiên sẽ buồn bã thảm thương. Để những chưởng quỹ quyền quý lựa chọn đại biểu thương hội, điều này không khác phải khôi phục lại chế độ trước đây. Một ít buôn bán tất nhiên cũng một lần nữa bị lũng đoạn, chắc chắn sẽ tổn hại rất lớn tới ích lợi của bọn họ. Nhưng cho dù bọn họ tới cũng vô dụng, Phục Thanh vẫn sẽ tuyên bố như vậy. Hắn không có khả năng lại làm việc liều lĩnh giống như Miêu Nghị. Hắn không có bản lĩnh cứng rắn chống lại.

Hắn biểu lộ ra thái độ nhượng bộ lấy lòng của mình. Trước khi chính thức được bổ nhiệm, hắn không muốn đắc tội nhiều quyền quý như vậy, mà muốn kéo gần khoảng cách với mọi người, để mọi người biết hắn sẽ không tổn hại lợi ích của mọi người, để tránh phía trên có người quấy rối, khiến chuyện hắn bổ nhiệm sẽ xuất hiện biến số.

Cho thấy sẽ bảo đảm an toàn của mọi người, cũng là muốn để những người này hiểu rõ, đổi người khác tới ngồi vị trí này, chỉ sợ chưa chắc có thể khuyên can được Miêu Nghị làm loạn.

Nói chung cũng là muốn bảo đảm hắn thuận lợi thượng vị, hoàn toàn nắm được quyền to của Thiên Nhai.

Một đám chưởng quỹ cửa hàng nhìn nhau. Bọn họ còn chưa bắt đầu thương nghị chuyện này, không nghĩ tới Phục Thanh đã chủ động loại bỏ gông xiềng trên người bọn họ ra, Lúc này một nhóm người chắp tay nói:

- Đại thống lĩnh anh minh!