Phi Thiên

Chương 2090: Hạ Hầu kinh hồn (Thượng)




Đụng phải loại không nói đạo lý, lại không có biện pháp với hắn, có mấy đoàn kịch hát nhỏ không chịu nổi bán cửa hàng đi nơi khác kiếm cơm.

Nói đi cũng nói lại, nếu như nhiều phụ nữ đàng hoàng bị chà đạp như thế, chắc chắn bị người khác chọc lên, Hạ Hầu Long Thành cũng không chịu đựng nổi, một hệ thống khổng lồ phải tồn tại quy tắc của nó, nếu không có quy tắc tối thiểu thì thiên hạ đại loạn. Về phần những người đi ra bán tiếng cười, trên đạo đức đã ăn thiệt thòi, cho dù có người chọc lên cũng chỉ bồi thường chút tiền, cũng không ai vì việc này chọc Hạ Hầu Long Thành, ai dám trên triều hội Thiên đình triều nhắc tới việc Hạ Hầu Long Thành đi dạo thanh lâu không trả tiền?

Bích Nguyệt không thể không nghe phong phanh hành động vĩ đại của Hạ Hầu Long Thành, nhưng mà Bích Nguyệt không xem đây là chuyện gì, căn bản không thèm hỏi tới.

- Đại thống lĩnh! Đại thống lĩnh...

Bên ngoài có vài tiếng hô, Hạ Hầu Long Thành đang nằm sắp trên giường ngẩng dầu, hỏi:

- Chuyện gì?

Người bên ngoài trả lời:

- Đại thống lĩnh, có người hiến vật quý.

- Hiến vật quý?

Hạ Hầu Long Thành lập tức thanh tỉnh, hắn ngồi dậy.

Mỹ nhân bên cạnh quấn lấy cánh tay nịnh nọt. Hạ Hầu Long Thành thuận tay ném cánh tay sang một bên.

- Cút sang một bên.

Lúc say tình chàng ý thiêps, sau khi tỉnh lại lang tâm như sắt, làm gì có tình ý gì đáng nói. Có một điểm nội tâm hắn rõ ràng, mặc kệ là mặt hàng nào nịnh hót, bằng dòng dỗi gia tộc sẽ không cho phép hắn dẫn nữ tử thanh lâu vào cửa, nếu không sẽ bị đánh chết. Chơi đùa thì chơi đùa, ngàn vạn không thể làm thật, nếu giữ vững mấu chốt sẽ không có việc gì, không giữ được bản thân tự chịu khổ cực.

Nhặt áo khoác sau đó hắn đi chân trần ra ngoài, mở cửa hỏi:

- Hiến vật quý gì?

Thủ hạ trả lời:

- Không biết, Hồ chưởng quỹ cửa hàng của Thiên Nguyên Hầu đang đứng chờ bên ngoài Thủ Thành Cung.

Hạ Hầu Long Thành vung tay lên,

- Cho mời!

- Dạ!

Thủ hạ vừa chuyển thân, bỗng nhiên Hạ Hầu Long Thành lại hô:

- Chờ chút, ngươi mới vừa nói là nhà ai hiến vật quý?

Hắn suýt nữa quên chính sự.

Thủ hạ quay người nói lại một lần:

- Là Hồ chưởng quỹ cửa hàng Thiên Nguyên Hầu gia.

- Hí...

Hạ Hầu Long Thành hít khí lạnh, hắn vuốt chòm râu quai nón, đôi mắt chớp chớp và nói:

- Nói ta không ở đây, đi phủ tổng trấn làm việc, bảo hắn cút đi.

Dứt lời hắn quay người đi vào trong phòng, hắn vào bên trong liền gào lên:

- Tiền của ta... Nhìn cái gì vậy, còn không hầu hạ gia gia thay quần áo!

Thủ vệ cửa ra vào Thủ Thành Cung quan sát tinh linhhắn nói với Hồ chưởng quỹ:

- Hồ chưởng quỹ. Xin lỗi, đại thống lĩnh đi phỷ tổng trấn, không ở Thủ Thành Cung. Ta nói Hồ chưởng quỹ, rốt cuộc ngươi hiến bảo vật gì, có thể lộ ra hay không?

Thiên Nguyên Hầu lúc này lạnh nhạt nhìn sang Tôn chưởng quỹ, vẻ ngoài như đang hỏi, không phải ngươi nói hắn ở bên trong sao?

...

Hồ chưởng quỹ ngạc nhiên và đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Thiên Nguyên Hầu, truyền âm nói:

- Hầu gia. Tiểu nhân không dám nói đùa trước mặt Hầu gia, tiểu nhân thực phái người nhìn chăm chằm chung quanh Thủ Thành Cung, Hạ Hầu đại thống lĩnh thật rời đi, tiểu nhân không có khả năng không biết, trừ phi hắn đào đất chui vào hoặc dịch dung chạy còn không sai biệt lắm.

Thiên Nguyên Hầu tin tưởng Tôn chưởng quỹ không có lá gan lừa hắn, bỗng nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủ Thành Cung, nói cách khác có vấn đề.

Hai mắt hắn nheo lại, năm đó Hạ Hầu Long Thành còn làm thống lĩnh thiên nhai Thiên Nguyên tinh dưới trướng Bích Nguyệt không ít năm, Bích Nguyệt thường xuyên đau đầu vì Hạ Hầu Long Thành, hắn cũng hiểu cách làm người của Hạ Hầu Long Thành, dùng ‘ hiến vật quý ’ làm lý do lại không đi ra ngoài, hoặc chính thức không ở đây, hoặc là có vấn đề.

Cấp trên cho hắn thời gian ba ngày, đã qua hơn một ngày, hắn kéo không nổi, trong mắt xuất hiện một tia giận dữ, lật tay cầm quan điệp bản thân trực tiếp ném cho thủ vệ. Thủ vệ nhìn thấy quan điệp thì kinh ngạc, sau đó hắn nhìn thấy người tới là ai liền giật mình.

Thiên Nguyên Hầu giơ tay hút tên thủ vệ lại, bóp cổ hắn sau đó bảo hắn lên trước mở đường.

Có thủ vệ lấy tinh linh liên hệ.

- Đại nhân, Thiên Nguyên Hầu, là Thiên Nguyên Hầu đến!

Bên ngoài phòng có tiếng kêu la.

Hai mỹ cơ trong phòng đang chảy đầu cho Hạ Hầu Long Thành bị đẩy sang hai bên, hắn chạy ra ngoài hỏi:

- Ở đâu?

Thủ hạ nói ra.

- Mẹ kiếp, thật đến?

Hạ Hầu Long Thành lại xông vào phòng, kéo hai mỹ cơ quần áo không chỉnh tề.

- Đi! Các ngươi đi trốn đi.

Hắn lập tức chạy tới cửa sau.

Trong nhà đã nhắc nhở hắn làm thế nào, nghe thủ trưởng Bích Nguyệt nói, tốt nhất đừng đắc tội Thiên Nguyên Hầu bên kia, nếu không sau khi phu thê bọn họ hòa hảo thì kẻ không may là ngươi, Hạ Hầu Long Thành căn bản không muốn gặp mặt Thiên Nguyên Hầu, hắn không muốn lâm vào thế khó xử.

Thiên Nguyên Hầu xách cổ tên thủ vệ và thi pháp quét ngang cả Thủ Thành Cung, lập tức phát giác có dị thường, hắn cũng nghe rõ Hạ Hầu Long Thành nói chuyện với hai mỹ cơ. Hắn bay lên trời và đáp xuống trước mặt Hầu Long Thành, hắn cũng thu hồi ngụy trang của mình.

Hạ Hầu Long Thành và hai mỹ cơ dừng lại, hắn lùi bước ra sau, nói có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

Thiên Nguyên Hầu lạnh lẽo nhìn sang, vung tay lên, hai mỹ cơ không kịp kêu thảm thiết đã nổ tung hóa thành huyết vụ bám vào người Hạ Hầu Long Thành, làm Hạ Hầu Long Thành huyết nhục mơ hồ.

Thiên Nguyên Hầu mặt không biểu tình đạp lên đống huyết nhục, hắn thật sự tức giận!

Hạ Hầu Long Thành như gặp quỷ, hắn không ngừng lui ra sau và nói:

- Hầu gia! Tại sao ngươi tự tiện xông vào Thủ Thành Cung.

Hắn cũng bị dọa sợ!

Thiên Nguyên Hầu lạnh lùng nói:

- Tự tiện xông vào? Ta dùng thân phận quang minh chính đại tới không có ai ngăn cản, tại sao ngươi lại nói tự tiện xông vào? Ta thấy hai nữ tử kia qâần áo không chỉnh tề chạy đi, cố ý ra tay giải cứu. Ngươi không lĩnh tình sao? Như thế nào, chẳng lẽ lại còn muốn ta động thủ?

Hắn lạnh lùng nhìn sang đám thủ vệ chung quanh.

Hạ Hầu Long Thành nhìn hai bên, hắn phát tay.

- Lui ra, lui ra!

Hắn có ngốc cũng biết Thiên Nguyên Hầu thật sự động thủ với mình, những người này căn bản không thể bảo hộ mình.

Hạ Hầu Long Thành thối lui đến bên cạnh hòn non bộ, sau lưng không thể lui, gương mặt máu me nhầy nhụa nói:

- Hầu gia, ngài làm gì?

Thiên Nguyên Hầu đứng ở trước mặt hắn, duỗi một ngón tay cầm thịt nát trên mặt hắn, thịt nát còn mang theo nhiệt độ cơ thể đưa tới trước mặt Hạ Hầu Long Thành.