Phi Thiên

Chương 206-2: Báo tin (Hạ)




Nếu tiếp tục làm cho lớn chuyện hơn, chắc chắn Lưu Cảnh Thiên không thể nào gánh vác.

Mai Ngọc đưa ra chủ ý này nhất thời xui xẻo, bị Lưu Cảnh Thiên nổi giận quát mắng:

- Không phải ngươi đã nói động chủ Đông Lai động dễ đối phó sao? Không phải ngươi đã nói một mình ngươi cũng có thể giết chết hắn sao, bây giờ đi giết cho ta xem thử!

Mai Ngọc không có lời gì chống đỡ, chẳng lẽ động chủ Đông Lai động là khắc tinh chuyên khắc đánh lén sao? Trước đây Chương Đức Thành bị hắn phá hỏng chuyện tốt, hiện tại Vạn Hưng phủ lại bị hắn phá hỏng chuyện tốt, Dương Khánh thật đúng là chọn được một nhân tài trấn giữ yếu địa.

Lưu Cảnh Thiên sợ hãi bất an, không biết sau khi trở về điện chủ sẽ xử trí mình như thế nào.

-----------

Mà bên này Miêu Nghị cũng duy trì cảnh giác cao độ, tạm thời gác lại chuyện xây dựng lại Đông Lai động.

Hắn tranh thủ lúc rảnh tới xưởng thuyền một chuyến, bảo Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi tiếp tục tránh né ở chỗ này.

Quay trở về lại đến phụ cận sơn động Đông Lai động tìm Yêu Nhược Tiên, nếu vạn nhất có cái gì bất trắc, hy vọng Yêu Nhược Tiên có thể xuất thủ giúp một tay ở thời khắc mấu chốt.

Bên trong sơn động, Yêu Nhược Tiên khoanh chân trên giường đá phì cười nói:

- Đừng mơ, cho dù là ngươi quỳ xuống gọi gia gia cũng không được.

Miêu Nghị chỉ chỉ ống tay áo rộng thùng thình của Yêu Nhược Tiên chứa đầy tiểu Đường Lang trong đó, ân cần khuyên nhủ:

- Yêu tiền bối, sao ngài không nghĩ mà xem, nếu ta chết đi e rằng bọn ‘tiểu tử’ sẽ không chịu ngoan ngoãn sống ở bên cạnh ngài nữa, đến lúc đó chẳng phải là uổng công vô ích một phen?!

- Ngươi chết vẫn tốt hơn ta đi ra ngoài chịu chết. Ta chỉ là tán tu cảnh giới Hồng Liên, nếu dám nhúng tay vào chuyện của các ngươi, bất kể là Trấn Ất điện hay là Trấn Bính điện sẽ lập tức phái cao thủ cảnh giới Hồng Liên tới tra xét. Cho dù là ta có thể đánh thắng cao thủ Hồng Liên hai điện, một khi kinh động tới Nguyệt hành cung, phái ra cao thủ Tử Liên ta còn có thể sống được sao?! Phía sau còn có cao thủ cấp Kim Liên, phía sau nữa còn có Mục Phàm Quân trấn giữ Thiên Ngoại Thiên, người ngoài có mấy ai dám trêu vào, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!

Yêu Nhược Tiên khoát tay áo một cái, dáng vẻ không cho thương lượng, hỏi ngược lại:

- Không phải là tiểu tử ngươi muốn mượn cơ hội giết chết ta chứ?

Để một cao thủ như vậy ở bên người, rốt cục cũng không nhờ cậy gì được, Miêu Nghị thất thểu ra về.

Hắn vừa trở lại dãy nhà gỗ, thủ hạ giữ núi chợt chạy tới, chắp tay thông báo:

- Động chủ, ngoài cửa núi có người tìm ngài!

Lúc này có thể có người nào tìm mình chứ…

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Người nào vậy?

Thủ hạ đáp:

- Y không chịu tiết lộ, chỉ bảo thuộc hạ báo cho động chủ, nói cố nhân thương gỗ đổi ngân thương trước đây tới bái phỏng, tự nhiên động chủ sẽ biết y là ai.

Thương gỗ đổi ngân thương... Miêu Nghị sửng sốt, lập tức đoán được là ai, lần trước Diêm Tu cũng từng đề cập tới, liên tưởng đến bây giờ đối phương đang ở dưới tay Hùng Khiếu, tới đây nhất định là có chuyện, lúc này phất tay nói:

- Cho mời!

Không bao lâu sau, Trần Phi thân hình đầy bụi đường được dẫn tới, Miêu Nghị đứng ở cửa nghênh đón, ai ngờ Trần Phi truyền âm báo cho biết không được phô trương.

Miêu Nghị lập tức cho thủ hạ lui ra, dẫn Trần Phi cùng nhau chui vào nhà gỗ.

Còn chưa kịp khách sáo, Trần Phi đã mở miệng trước:

- Miêu huynh, nhanh chóng rời đi nơi này, nếu không ngươi sẽ gặp đại họa trước mắt!

Miêu Nghị ngẩn ra hỏi lại:

- Có chuyện gì vậy?

Trần Phi cười khổ nói:

- Ngươi làm chuyện tốt ở Thiếu Thái sơn còn cần ta nói nhiều sao? Hiện tại Hùng Khiếu đã dẫn dắt thật nhiều người chạy tới, muốn đạp bằng Đông Lai động lấy tính mạng ngươi, ta bị phái tới điều tra tình huống, thật vất vả mới bỏ rơi hai người đi theo tới thông báo cho ngươi.

Hùng Khiếu ư? Miêu Nghị giương chân mày lên, cười hăng hắc nói:

- Ta đang sầu không tìm được y, y còn dám đưa tới cửa!

- Cũng biết ngươi sẽ nghĩ như vậy, sợ ngươi khinh địch cho nên mới tới thông báo một tiếng.

Trần Phi hơi có vẻ lo âu nói:

- Hùng Khiếu đích thân dẫn hơn hai trăm nhân mã, trong đó còn có ba tên cao thủ Thanh Liên nhất phẩm...

Y vội vàng kể rõ tình huống đệ tử Kiếm Ly tông, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn mới vừa chạy tới gia nhập.

Nghe xong Miêu Nghị có vẻ sững sờ, giống như bị người tạt một chậu nước lạnh vào mặt.

Tại sao lại nhảy ra người của Kiếm Ly tông, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn?!

Hắn phát hiện đường dây tin tức của mình quả thật là dở tệ, khiến cho mình trở thành ếch ngồi đáy giếng ở Đông Lai động.

- Miêu huynh, không nên ngây người ra đó nữa, mau đi đi. Hẳn là sau khi ta tới đây, Hùng Khiếu đã dẫn người lên đường ngay sau đó, nếu bây giờ ngươi không đi nữa sẽ không còn kịp.

Trần Phi trịnh trọng nhắc nhở.

Miêu Nghị lộ vẻ cảm kích chắp tay:

- Đa tạ Trần huynh kịp thời nhắc nhở.

Trần Phi cũng không khách sáo với hắn:

- Ta không tiện ở lâu, nếu không sẽ làm cho người ta nghi ngờ, Miêu huynh hãy tự tính toán, mỗ cáo từ.

Y xoay người rời đi, cũng đúng là không tiện ở lâu.

Ai ngờ Miêu Nghị kêu y lại:

- Chờ đã!

Trần Phi quay đầu lại, chỉ thấy Miêu Nghị lấy từ bên trong nhẫn trữ vật mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm ra, nắm cổ tay y, nhét vào bàn tay y.

- Chuyện này...

Trần Phi có chút lúng túng, nhưng quả thật cũng thích vật này.

- Chút tâm ý nho nhỏ, giữa hai ta cũng không cần khách sáo làm gì.

Miêu Nghị mở miệng trước ngăn chặn lời khách sáo của y.

- Cung kính không bằng tuân mệnh, cáo từ!

Trần Phi cầm Nguyện Lực Châu trong tay, chắp tay lần nữa.

Miêu Nghị cũng biết lần này y tới đã coi như là mạo hiểm, không tiện lưu lại, cũng không giữ lại nữa, đưa tay ra mời:

- Không tiễn!

Trần Phi vừa ra khỏi cửa, bước chân vội vã chạy xuống núi, nhảy lên long câu nhanh chóng rời đi.

Mà Miêu Nghị quanh quẩn ở cửa lại có vẻ dở khóc dở cười, trước đó chơi đùa Hùng Khiếu rất thoải mái, bây giờ đến phiên Hùng Khiếu chơi đùa hắn, hắn cũng không nghĩ tới thế cục đảo lộn nhanh như vậy.

- Tất cả nhân mã tập hợp!

Đợi Trần Phi đi xa, Miêu Nghị thình lình hét lớn một tiếng.

Sau khi triệu tập đủ các thành viên, Miêu Nghị thông báo tình huống cho mọi người, không ai nghĩ tới thế cục đảo lộn nhanh như vậy, ai nấy kinh hãi không thôi.

Lại Vũ Hàm ôm quyền nói:

- Động chủ, chúng ta không ngăn được nhiều người như vậy, thuộc hạ xin hãy tạm lánh mũi nhọn.

Tạm lánh mũi nhọn là nói cho dễ nghe, thực tế là chạy trốn.

- Có thể chạy đi đâu? Chạy được nhất thời không chạy được một đời, tránh hôm nay không tránh được sau này.

Miêu Nghị lắc đầu một cái.

Nguyên Phương cau mày nói:

- Không biết động chủ có tính toán gì không?

- Chỉ có mạo hiểm một lần, để xem có thể giết chết bọn chúng hay không!

- Mạo hiểm thế nào?

Miêu Nghị phất tay chỉ về phương hướng Vạn Hưng phủ:

- Nhân mã Lưu Cảnh Thiên đang tụ tập nơi ranh giới hai phủ, thủ đoạn lần trước phủ chủ lợi dụng Lưu Cảnh Thiên chính là vết xe đổ, châu ngọc ở phía trước, bọn ta ngu dốt, không bằng học tập!