Phi Thiên

Chương 2057: Không được quấy rầy




Hạ Hầu Long Thành cũng không mất một ít lễ nghi tối thiểu, dù sao cũng đi ra từ đại gia tộc.

Sau khi tự mình tiễn đám đồng liêu đi. Hạ Hầu Long Thành quay vào trong âầu các ngồi xuống.

Dương Khánh nhìn đám người ngoài rời đi, vừa tiến vào đã nghe Hạ Hầu Long Thành nói:

- Ngưu huynh đệ muốn chiếm vị trí, ta đã bảo bọn chúng an bài hai ba người vào vị trí thiên tướng, ta làm thế nào? Việc này trở về nhớ nhắc với Ngưu huynh đệ đấy.

Dương Khánh không biết nên nói hắn cái gì mới tốt, chiếm nhiều vị trí đúng là tốt nhưng phải tiến hành theo chất lượng, bức người ta hung ác như vậy thì khó nói rồi.

Hắn vẫn biểu hiện ra vẻ nịnh nọt:

- Đây là việc đương nhiên! Đúng rồi, đại nhân bảo bọn họ nhét hơn trăm người vào, đại nhân giải quyết hơn trăm người bị thay thế như thế nào, đại nhân nghĩ biện pháp xử lý chưa?

Hạ Hầu Long Thành khoát tay, nói:

- Chuyện này đơn giản, cứ thiêu dệt tội danh cho bọn chúng, trực tiếp đá ra khỏi thiên nhai là được, các vị trí thổ địa, thành hoàng còn nhiều, còn sợ không an bài được sao?

Dương Khánh im lặng. Người ta thật vất vả lăn lộn tiến vào thiên nhai, ngươi cứ thế đá người ta đi?

Cứ mặc hắn, dù sao là tên này gánh, hiện tại Dương Khánh lo lắng chuyện khác, hỏi:

- Bọn họ đáp ứng không tình nguyện, không biết bọn họ có lật lọng hay không, sự đáo lâm đầu có khi hối hận.

- Ta nói tại sao Ngưu huynh đệ phái người dong dài tới đây chứ?

Hạ Hầu Long Thành nói:

- Còn không đơn giản sao, nếu quả thật bọn chúng không chịu thu, không phải còn có ta sao? Không phải chỉ trăm người sao, một mình ta bao hết là được.

Nếu biết ngươi có thể bao nhiều như vậy, ta còn phí công phu sao? Dương Khánh hoảng sợ, phát hiện gia hỏa này quá không đáng tin. Một khi cảm thấy phiền toái không kiên nhẫn, hoàn toàn có khả năng làm như vậy, hắn ngăn cản:

- Việc này không được, nếu không làm theo lời Ngưu đại thống lĩnh phân, sợ Nguu đại thống lĩnh không vui.

Đại khái mấy ngày qua hắn cũng có phát hiện, vị này có phần sợ Miêu Nghị, đành phải chuyển Miêu Nghị ra.

Quả nhiên nghe Ngưu đại thống lĩnh không vui, Hạ Hầu Long Thành im lặng hiếm có, hắn nói:

- Ngưu huynh đệ cái gì cũng tốt, tính tình lại không được, động một chút lại giết đầu người lăn xuống đất, ai! Tính toán, ta cũng không làm khó ngươi, miễn ngươi trở về không thể báo cáo công tác, yên tâm đi, ta sẽ đi bái phỏng bảy nhà kia, đáp ứng chuyện của ta còn dám đổi ý, gia gia không dễ đùa nghịch như vậy.

- Vẫn là đại thống lĩnh thông minh.

Dương Khánh chắp tay cảm tạ, lật tay lấy ra một vòng tay trữ vật đặt trước mặt hắn, nói:

- Đại thống lĩnh hỗ trợ như thế, trước kia đến Ngưuđaại thống lĩnh cố ý bảo ta mang chút lòng thành tới đây, mong không nên ghét bỏ.

- Thế à...

Hạ Hầu Long Thành nói thầm một tiếng, thuận tay lấy xem xét, thấy rõ đồ vật bên trong hai mắt sáng lên, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Đều là Ngưu huynh đưa cho ta?

Dương Khánh cười nói:

- Đúng vậy!

- Ai nha! Ngưu huynh quá khách khí, nếu hắn có tâm ý này ta cũng không khách khí.

Hạ Hầu Long Thành yêu thích không buông tay vuốt vòng tay, hắn nghĩ tới cái gì đó, nói:

- Ngưu huynh mượn tay ngươi giao cho ta? Ngươi không có tư tàng?

Dương Khánh dở khóc dở cười:

- Tuyệt không dám! Việc này đại thống lĩnh cứ hỏi Ngưu đại thống lĩnh sẽ rõ, ty chức nào dám gian lận.

Hạ Hầu Long Thành hừ hừ hai tiếng:

- Biết rõ là tốt rồi!

Dương Khánh thấp giọng nói:

- Đúng rồi, trước khi đến Ngưu đại thống lĩnh cố ý nhắc nhở đại thống lĩnh, đồ vật đưa cho đại thống lĩnh chính là đồ các cửa hàng tạm giam, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sẽ có người tới bảo đại thống lĩnh nhổ ra. Cho nên Ngưu đại thống lĩnh nói đại thống lĩnh nên thủ khẩu như bình, nếu như có người biết rõ quan hệ giữa đại thống lĩh và Ngưu đại thống lĩnh... Đại thống lĩnh cũng biết Ngưu đại thống lĩnh đắc tội quá nhiều người, khẳng định có người sẽ thừa cơ sinh sự, nếu tra lên người Ngưu đại thống lĩnh, vậy phải giao tang vật ra ngoài.

Hạ Hầu Long Thành xiết chặc vòng tay trữ vật, ánh mắt kiên định nói:

- Đám người Phiền Ngọc Phỉ là bộ hạ cũ của đệ đệ ta, ta điều chút nhân thủ tới chỗ bộ hạ cũ của đệ đệ thì liên quan gì tới Ngưu huynh đệ? Ngươi dong dài lẻo nhẻo như thế, vừa nhìn là người không đáng tin, ta cảnh cáo ngươi, việc này nếu ngươi tiết lộ nửa chữ, đừng trách gia gia không khách khí!

Dương Khánh im lặng, hiện tại liên quan tới tài vật thì gia hỏa này khác hẳn...

Thời gian tu luyện như nước qua cầu, gần hai trăm năm đã qua. Mọi việc chớ quấy rầy, đối với Miêu Nghị mà nói đây là đoạn thời gian bình tĩnh.

Trong mật thất tu luyện, Kim Liên ngũ phẩm trên mi tâm phát ra hào quang đủ màu sắc, lại gia tăng thêm một cánh, tu vi tiến lên một cấp, Kim Liên lục phẩm!

Đống Tiên Nguyên đan bên cạnh nổ tung, linh khí bộc phát gia tăng tốc độ tu luyện.

Từ khi sử dụng xong huyết đan của Huyết Yêu, hiện tại đã tiêu hao đến Tiên Nguyên đan.

Một ngày sau, Miêu Nghị hấp thu hết linh khí chung quanh, hắn mở mắt ra bấm chỉ tính toán.

Mỗi ngày luyện hóa Tiên Nguyên đan tăng lên mười viên, đạt tới ba trăm ba mươi viên. Muốn đột phá đến Kim Liên thất phẩm chỉ sợ cần năm ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, dự tính phải mất bốn trăm năm mươi năm mới được.

- Ai...

Miêu Nghị thở dài, thời gian vô hạn, hắn không muốn đi ra ngoài, lại nhắm mắt tu luyện.

Lại hai năm yên tĩnh trôi qua, khảo hạch Luyện Ngục chi địa hai trăm năm sắp chấm dứt, bên địa ngục có tin tức truyền tới.

- Ha ha...

Một nữ tử xinh đẹp mặc trường bào chạy trên bãi biển, nàng ngửa đầu lên trời phun một ngụm nước ra ngoài.

Bích Nguyệt phu nhân đứng trên bờ cát trừng mắt, nói:

- Tâm nhi, còn không cút tới nơi này, nữ nhi gia cả ngày nghịch nước, còn thể thống gì! Còn không cút về tu luyện.

- Ha ha ha ha...

Tiếng cười như chuông bạc vang lên trên bãi biển, nữ tử che tay tạo thành loa và hô:

- Nương! Ta chơi một lúc sẽ quay về...

Một đạo nhân ảnh xuất hiện, thân ảnh Hải Uyên Khách từ trên trời đáp xuống, vững vàng đáp bên cạnh Bích Nguyệt phu nhân, hắn dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn nữ hài đang chơi đùa trên bãi biển. Bích Nguyệt phu nhân quay người hành lễ.

Nữ tử trên bãi biển lè lưỡi ra, dường như hơi sợ, nàng lướt qua sóng nước đi về. Mi tâm có một đóa Tử Liên nhất phẩm, gương mặt kế thừa ưu điểm của mẫu thân và phụ thân. Kiều mỵ như hoa sen mới nở, khí chất lại không mất nhã nhặn lịch sự. Tư thái yêu kiều, xiêm y thiếp thân, đường cong lả lướt thướt tha như ngọc ôn nhuận, hơi nước quanh thân tản ra, xiêm y thiếp thân biến thành váy dài vàng nhạt bay bổng, nước trên người cũng tan biến, nàng chạy tới bên người Hải Uyên Khách và Bích Nguyệt phu nhân sau đó ngọt ngào kêu:

- Phụ thân, nương!