Phi Thiên

Chương 202-2: Khăng khăng một mực (Hạ)




Thật ra cũng đúng là như vậy, trước kia Miêu đại động chủ là vì tầm nhìn có hạn nên không biết, bây giờ đã trải qua mấy trận chiến cũng dần dần hiểu rõ ra, cảm thấy vô cùng hối hận. Làm động chủ Phù Quang động tốt biết mấy lại không làm, chủ động yêu cầu chạy tới Đông Lai động làm gì, khiến cho hiện tại không có thời gian yên tĩnh tu luyện. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, Đông Lai động đứng mũi chịu sào lập tức bị đánh, cuộc sống như vậy khiến cho hắn muốn phát điên.

Nhưng Nam Tuyên phủ này cũng không phải là nhà hắn, cũng không phải hắn muốn điều đi đâu thì điều, hắn vui lòng người khác cũng không vui. Chẳng lẽ lấy lý do là Đông Lai động quá nguy hiểm, yêu cầu Dương Khánh đổi cho mình sang động khác, cho người khác tới đây chịu xui xẻo sao!? Hắn còn muốn tiến thêm một bước làm sơn chủ, cũng không tiện để cho người ta coi thường được.

Sau khi lải nhải một tràng phát tiết với thủ hạ, Miêu đại động chủ lấy ra một miếng ngọc điệp, vừa chạy vừa viết một bản tấu biểu.

Nội dung nhắm thẳng vào Hùng Khiếu, nói Hùng Khiếu phái ra thật nhiều người che mặt tập kích Đông Lai động, thỉnh cầu phía trên làm chủ, trả lại công bằng cho hắn.

Sau khi viết xong, Miêu Nghị cầm ngọc điệp quay đầu lại gọi:

- Linh thứu!

Nguyên Phương quay đầu lại vẫy tay, một tu sĩ cõng lồng chim tăng nhanh tốc độ tiến lên, lấy linh thứu trong lồng ra, cầm ngọc điệp Miêu Nghị đưa nhét vào ống đồng dưới chân linh thứu, sau đó thả nó ra.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, trong bầu trời đêm truyền tới tiếng linh thứu gáy, đưa mắt nhìn linh thứu nhanh chóng lướt trên không bay xa.

Nguyên Phương thu hồi ánh mắt hỏi:

- Động chủ, nếu chúng ta giết Hùng Khiếu, sợ là không có cách nào ăn nói với phủ chủ. Ngài lấy thân phận một động chủ tự tiện đem binh giết chết một sơn chủ, về tình về lý cũng là một chuyện phiền phức.

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Chúng ta tiếp tục che mặt là được.

Lại Vũ Hàm cau mày nói:

- Cho dù là che mặt, e rằng bên phủ chủ cũng có thể đoán được là chúng ta làm.

- Lần này chúng ta đã cứu mạng nghĩa nữ của phủ chủ, còn thu hoạch toàn thắng, chúng ta không cầu phủ chủ ban thưởng, chẳng lẽ còn có thể dễ dàng xử phạt công thần sao, thiên lý ở đâu? Đương nhiên về đạo lý bề ngoài chúng ta cũng có thể nói được, đến lúc đó cứ nói là chúng ta trúng kế của Quy Nghĩa sơn, có thể lợi dụng tên hàng tốt kia!

Tựa hồ Miêu đại động chủ đã dần dần lãnh ngộ được phương pháp sử dụng quy tắc trò chơi, dần dần thành thạo…

-----------

Trấn Hải sơn, sau khi Tần Vi Vi trở lại Trấn Hải sơn tắm rửa ngủ lại cũng không bao lâu, nhận được Đông Lai động đưa tin, có thể nói là giật mình kinh hãi. Không nghĩ tới tối hôm qua sau khi mình rời đi Đông Lai động lại xảy ra chuyện như vậy, bồi hồi đi quanh giường cau mày khổ sở.

Nàng cũng không nghi ngờ Đông Lai động đưa tin có gì gian dối, trận chiến lớn như vậy không thể nào giấu được.

Hồng Miên bên cạnh cũng tức tối nói:

- Hùng Khiếu cũng không khỏi quá càn rỡ! Lại dám đem binh tấn công địa bàn Trấn Hải sơn, chẳng lẽ y không biết đây là lãnh địa của sơn chủ ngài sao? Thật may là tối hôm qua sơn chủ kịp thời trở về, nếu không xảy ra sơ suất gì, y sẽ không có cách nào ăn nói với phủ chủ!

Lục Liễu cũng tức giận nói:

- Rất hiển nhiên, Hùng Khiếu là vì chuyện của Trường Phong động mới tìm Miêu Nghị báo thù, nhưng y cũng không xem thử Đông Lai động là địa bàn của ai, tên Hùng Khiếu này thật sự không coi ai ra gì!

Sắc mặt Tần Vi Vi lúc này lạnh như băng, nàng cũng cho rằng Hùng Khiếu không nể mặt nàng chút nào, dám đánh sang địa bàn của nàng. Chẳng những không coi nàng ra gì mà còn không coi phủ chủ Dương Khánh ra gì.

Bước chân đi tới đi lui chợt dừng lại, Hùng Khiếu là tâm phúc của phủ chủ Dương Khánh, cũng là sơn chủ như nàng, nàng cũng không có quyền xử trí, lúc này bèn viết ra một phần tấu biểu giao do Lục Liễu phát tới Thường Bình phủ, cuối cùng chuyện này vẫn phải chờ Dương Khánh quyết định.

Ai ngờ nơi này mới vừa đưa thư đi không bao lâu, linh thứu đưa tin từ Thường Bình phủ đã đến, sau khi mở ngọc điệp xem qua, Tần Vi Vi phải giật mình kinh hãi một lần nữa.

Đây là ngọc điệp do Dương Khánh tự tay viết, nói phát hiện bên Vạn Hưng phủ có điều động nhân mã quy mô lớn, bảo Tần Vi Vi cẩn thận một chút không nên khinh cử vọng động, co cụm nhân mã lại, đợi tình huống rõ ràng rồi hãy tính, không nên để xảy ra chuyện lỗ mãng giống như lần trước.

Kể từ khi kết thù với Vạn Hưng phủ, Dương Khánh vẫn đề phòng bên kia, phái trạm canh ngầm quan sát, có thể nói là để ngừa vạn nhất.

Kết quả thật sự phát hiện dấu hiệu Vạn Hưng phủ rục rịch muốn động…

-----------

Thường Bình phủ, Dương Khánh bước chậm giữa đình đài lầu các, sau khi nhận được tấu báo Tần Vi Vi xem qua, ném ngọc điệp cho Thanh Mai cùng Thanh Cúc, gương mặt hơi trầm xuống.

Y có thể có địa vị thân kiêm hai phủ như hôm nay, không phải là Tần Vi Vi, không dễ gạt như vậy, vừa xem tấu báo cũng biết bên Miêu Nghị có vấn đề.

Hùng Khiếu đi theo y nhiều năm, y há có thể không hiểu Hùng Khiếu. Nếu như sơn chủ Trấn Hải sơn không phải là Tần Vi Vi, Hùng Khiếu cũng có thể phái ra thật nhiều nhân mã tấn công Đông Lai động.

Có Tần Vi Vi trấn giữ Trấn Hải sơn, dù là Hùng Khiếu muốn giết chết Miêu Nghị cũng không dám hưng sư động chúng như vậy, nhiều lắm là làm những chuyện như ngấm ngầm ám sát, nếu không Miêu Nghị đã gặp phiền phức lớn.

Huống chi Hùng Khiếu mới vừa bị Dương Khánh gõ đầu không bao lâu, vậy càng không thể nào hưng sư động chúng tấn công Đông Lai động giống như Miêu Nghị nói. Dù là trong lòng Hùng Khiếu không thoải mái tới mức nào, ít nhiều gì cũng phải tạm thời nhẫn nại một lần, nể mặt Dương Khánh một lần, trừ phi Hùng Khiếu chán sống, dám trắng trợn không kiêng nể tát thẳng vào mặt Dương Khánh.

Thanh Mai xem qua tấu báo cũng hơi lộ vẻ hoài nghi nói:

- Hùng Khiếu dám lớn lối như vậy ư... Không tới nỗi mới phải…?

Ngay cả Thanh Cúc cũng cầm tấu báo lắc đầu một cái, tựa hồ cũng cảm thấy không có khả năng.

Thân ở độ cao không giống nhau, nắm giữ lượng tin tức và mạng lưới liên lạc phong phú cũng khác nhau, cho dù là trí tuệ tầm thường, ít nhất cũng có thể trông coi toàn cục. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người bình thường và người đứng trên, bất kể là nắm bắt động tĩnh thế cục hay mua bán làm ăn cũng chiếm ưu thế, cũng không phải là người đứng trên địa vị cao có nhiều khả năng hơn.

Dương Khánh hừ một tiếng:

- Tiểu tử kia mới sắm được chút nhân mã trong tay, xem ra có vẻ không kiềm chế được, nói không chừng muốn chủ động tìm Hùng Khiếu gây phiền phức. Thanh Mai, nàng phát tin tức nhắc nhở Vi Vi, bảo nó trông chừng cẩn thận tiểu tử kia, hiện tại không phải là lúc gây chuyện trong nội bộ.

Sắc mặt của y khó coi cũng không phải là vì Miêu Nghị, đối với y, cho dù là cho Miêu Nghị thêm gấp đôi nhân mã, hắn cũng không gây ra được sóng gió gì, chỉ cần Dương Khánh tùy tiện vỗ một chưởng là có thể dẹp yên.