Phi Thiên

Chương 2011: Ám sát (Thượng)




Bốn vị thống lĩnh cùng hành lễ chào:

- Đại thống lĩnh!

Miêu Nghị nhìn xá Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường nằm dưới đất, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Bẩm đại thống lĩnh, hai người này cực kỳ đáng giận...

Từ Đường Nhiên thật tự nhiên kể lại quá trình.

Miêu Nghị nhìn xác hai thân tín của Từ Đường Nhiên, hắn tràn đầy ẩn ý liếc qua gã, hắn không nói gì thêm.

Miêu Nghị chỉ dặn dò một tiếng:

- Hãy kể lại tỉ mỉ việc này rồi báo lên.

Nói xong Miêu Nghị sải bước đi vào cửa cung.

Từ Đường Nhiên chắp tay lĩnh mệnh hướng bóng lưng hắn:

- Tuân lệnh!

Chợt có tiếng hét chói tai vang lên:

- A!

Miêu Nghị vụt ngoái đầu lại, giật nảy mình. Một tu sĩ giữa trán hiện Thải Liên nhất phẩm chẳng biết từ đâu chạy ra nhanh như tia chớp lao vào Miêu Nghị, tốc độ nhanh đến mức hắn không kịp chạy trốn.

Miêu Nghị khoảnh khắc xoay người giang tay, cầm Phá Pháp cung, Lưu Tinh tiễn nhanh chóng đứng tấn kéo cung, trên cung tên lấp lánh bảo quang. Bùm một tiếng, một luồng sáng bắn ra.

Chỉ một chớp mắt phản ứng ở trong mắt mọi người chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘kinh diễm’, tốc độ phản ứng quá nhanh!

Phục Thanh, Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên đứng gần không kịp trở tay hình thành sự đối lập rõ ràng với hắn. Chỉ có Ưng Vô Địch là phản ứng nhanh chút, lật tay ném ra cây trường thương ngăn thích khách lao tới.

Cung tên lóe bảo quang, nhiều người muốn nhìn mặt mũi Ngưu đại thống lĩnh đã thấy rõ trong khoảnh khắc đó. Bảo quang chiếu sáng khuôn mặt đường nét kiên cường, cứng rắn lạnh lùng, sự bình tĩnh đến bất ngờ khi đối diện sự sống chết.

Không kịp bắn cùng lúc ba mũi tên vậy thì lo bắn một mũi tên trước vậy.

Một mũi tên bắn ra, pháp lực dâng trào cuồn cuộn. Cửa cung sau lưng Miêu Nghị sụp đổ, khí lưu cuốn bụi trần tràn ngập khoảng không sau lưng hắn. Mặt đất dưới chân Miêu Nghị nứt rạn như mạng nhện, không như lúc bắn tên giữa trời sao hư không chẳng biểu hiện được hiện tượng gì, lúc này uy lực của Phá Pháp cung lộ rõ.

Cung môn sập chẳng khác nào chặt đứt đường lui cuối cùng của Miêu Nghị. Nguyên Thủ Thành cung nằm trong đại trận bảo vệ, vị trí cung môn là lối ra vào duy nhất của đại trận. Cung môn sập tức là đại trận đóng kín lối ra vào duy nhất, mơ hồ thấy cái bát to màu bạc nhạt úp ngược nguyên Thủ Thành cung, nó lung lay nhẹ rồi biến mất.

Ưng Vô Địch ném trường mâu phản ứng khá nhanh, chỉ cỡ quá trình Phá Pháp cung kéo dây. Nhưng Lưu Tinh tiễn bắn sau mà đến trước, chỉ vài giây đã lướt qua trường thương được ném ra.

Phục Thanh quát to:

- Khổn tiên thằng!

Phục Thanh cũng lật tay ném một cây trường thương ra.

Thích khách không ngờ trong nhóm người này có kẻ tốc độ phản ứng siêu nhanh đến thế, chỉ kém mười trượng là có thể đánh trúng Miêu Nghị. Khoảng cách mười trượng đối với tu sĩ Thải Liên chỉ trong tích tắc, nhưng cự ly mười trượng trong cuộc chém giết đủ để thay đổi rất nhiều điều. Thích khách bị kẹt ở khoảng cách này đón lấy Lưu Tinh tiễn bắn tới gần.

Thích khách phản ứng không chậm, xoay người giữa không trung ngay. Ai ngờ luồng sáng bắn tới bỗng rẽ hướng đuổi theo thích khách.

Ưng Vô Địch, Phục Thanh lần lượt ném ra trường thương đều hụt, bay thẳng về phương xa bị thích khách né tránh.

Lưu Tinh tiễn rẽ hướng bắn theo khiến thích khách bất ngờ. Lúc này không rảnh nghĩ nhiều, mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng mình, thích khách chém bảo kiếm vào luồng sáng ập đến. Nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ, bảo kiếm chặt vào luồng sáng, rõ ràng đã chém trúng nhưng tựa như đánh vào hư vô, bảo kiếm lướt qua luồng sáng.

Bị hụt!

Con ngươi thích khách co rút, dường như nghĩ đến điều gì. Dù sao chuyện Miêu Nghị giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân không phải bí mật gì, Phá Pháp cung, Lưu Tinh tiễn cũng không là vũ khí bí mật.

Nhưng khi thích khách phản ứng lại thì đã muộn, luồng sáng hiện hình trước mặt gã. Một mũi tên chế tạo bằng Hồng Tinh độ thuần cao ghim đốm đen xoay tròn to cỡ hạt đậu xanh công phá hộ thể pháp cương, bắn trúng ngực của thích khách.

Bùm!

Mũi Lưu Tinh tiễn xuyên thủng ngực thích khách để lại lỗ thủng đỏ máu to cỡ nắm tay, xuyên qua nó có thể thấy trăng sáng.

Máu thịt phun ra, Lưu Tinh tiễn bay ra từ sau lưng thích khách, các giọt máu tung tóe, một kích trí mạng!

Thích khách rên rỉ:

- A!

Thích khách bỗng vung tay, bảo kiếm như sấm sét chém hướng Miêu Nghị.

Miêu Nghị bắn ra mũi tên rồi năm ngón tay búng nhẹ, lại một Lưu Tinh tiễn cài dây cung, bảo quang chợt lóe bay cái vèo.

Luồng sáng lại bắn ra gần như lướt sát bảo kiếm, thấy thích khách còn sức đánh trả nhưng Miêu Nghị không bắn rơi bảo kiếm đâm tới. Ánh sáng lại ập hướng thích khách, muốn giết chết hoàn toàn.

Thích khách muốn giết Miêu Nghị, hắn cũng muốn bắn chết thích khách. Hai người nháy mắt bắn vào nhau, trong khoảnh khắc này mạo hiểm kích động khiến bao người xoe tròn mắt. Nhóm Vân Tri Thu sợ hãi không nói nên lời, há hốc mồm.

Một kích trước khi chết của tu sĩ Thải Liên không đơn giản. Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên đều cầm vũ khí muốn ngăn chặn lại nhưng chậm một bước. Chỉ có vũ khí trong tay Ưng Vô Địch là đụng nhẹ vào chuôi bảo kiếm, nhưng tu vi của đối phương quá cao, cú va chạm đó không ích gì ngược lại Ưng Vô Địch bị chấn lùi lại một bước.

Bốn người biểu tình kinh hoàng cùng nghiêng đầu, trợn to mắt trơ mắt nhìn bảo kiếm bắn về phía Miêu Nghị.

Bùm!

Hộ thể pháp cương trên người Miêu Nghị bị bắn thủng, gặp cao thủ như vậy thì nó không có hiệu quả ngăn cản.

Nghiêng đầu!

Miêu Nghị bỗng nghiêng đầu cực nhanh, mau đến mức động tác đứng tấn kéo cung không kịp thay đổi.

Bảo kiếm bay tới lướt qua giữa vai trái và đầu Miêu Nghị, xẹt qua cổ của hắn.

Tuy bảo kiếm không đánh trúng Miêu Nghị nhưng dư uy đòn công kích làm hắn trượt ra sau ba thước, vải vai áo bị xé rách bươm, nửa phần ngực, vai, nguyên cánh tay lỏa lồ trong không khí, lộ ra nửa bên cơ thể săn chắc. Sợi tóc cột gọn bị xõa ra bay rối theo gió.

Bùm!

Bảo kiếm khựng lại trong không trung phía sau, cái ‘bát’ trắng nhạt úp ngược lên Thủ Thành cung lại hiện ra. Màng sáng chặn lại bảo kiếm, kiếm rung bần bật, ánh sáng lan tràn trên vách màng cố gắng tiêu trừ sức mạnh công kích của nhát kiếm, bảo vệ Thủ Thành cung.

Mũi Lưu Tinh tiễn thứ hai bay tới, thích khách sắp chết không né thoát được, trơ mắt nhìn mũi tên ánh sáng bay thẳng vào mặt mình, trong mắt phản chiếu ảnh ngược.

Trong khoảnh khắc này thích khách nhớ tới lúc liên lạc với cấp trên, cấp trên hứa sẽ thưởng mạnh, lệnh cho gã làm thịt Ngưu Hữu Đức luôn. Thích khách biết công khai đánh lén đại thống lĩnh Thiên Nhai có hậu quả gì, nhưng gã không dám không nghe, nếu không tuân theo thì gã chỉ có con đường chết. Nhưng thích khách không ngờ làm theo vẫn phải chết.