Phi Thiên

Chương 200-1: Lưu Cảnh Thiên (Thượng)




Vạn Hưng phủ, một người cỡi long câu chạy thật nhanh đến dưới màn đêm, Mai Ngọc nhảy xuống long câu bước nhanh tiến vào bên trong phủ, sau khi thông báo với thị nữ phủ chủ một tiếng, khoanh tay chờ ở bên trong đình viện.

Vốn y là sơn chủ thủ hạ của Chương Đức Thành, lúc trước y cũng cảm thấy Dương Khánh dẫn theo nhân mã của Thường Bình phủ lượn quanh có vấn đề, thế nhưng nhắc nhở mấy lần, Chương Đức Thành lại không nghe.

Lúc hai bên đại chiến, y đã cẩn thận đề phòng, lúc phát hiện không đúng kịp thời đào thoát, may mắn tránh thoát một kiếp.

Sau trận chiến vốn y cũng muốn tới đầu dựa Dương Khánh, nhưng y biết muốn về lại Thường Bình phủ làm sơn chủ là không thể nào. Những thủ hạ bán mạng vì Dương Khánh sẽ là người đầu tiên không đáp ứng, lại thêm hai tên thị nữ thiếp thân của y bị chém chết lúc Dương Khánh xua quân công chiếm Thường Bình phủ, làm y hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó đồn đãi Lưu Cảnh Thiên bị Dương Khánh lợi dụng, y suy đoán Lưu Cảnh Thiên có cơ hội nhất định sẽ báo thù tuyết hận, gặp lúc cùng đường tức thì quả quyết đầu phục Lưu Cảnh Thiên.

Vì tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, Mai Ngọc vỗ ngực bảo đảm sẽ lo chuyện báo thù cho Lưu Cảnh Thiên, quả nhiên Lưu Cảnh Thiên cho y cơ hội lập công.

Sau khi vào bên trong thông báo, thị nữ đi ra đưa tay nhường đường:

- Phủ chủ cho mời!

Mai Ngọc sửa sang lại áo quần, bước nhanh mà vào, thấy Lưu Cảnh Thiên ngồi ngay ngắn nhanh chóng hành lễ:

- Tham kiến phủ chủ!

- Mai Ngọc, đã trễ thế này có chuyện gì không?

Lưu Cảnh Thiên nhàn nhạt hỏi.

Mai Ngọc lập tức tiến lên đáp:

- Phủ chủ, bên Tần Vi Vi có cơ hội hạ thủ!

Lưu Cảnh Thiên sáng mắt lên, đứng lên hỏi:

- Cơ hội gì vậy?

Mai Ngọc nhanh chóng lấy ra một bản đồ mở ra trên trường án, chỉ bản đồ nói:

- Phủ chủ xem, hôm nay Tần Vi Vi từ Trấn Hải sơn mang theo sáu người đi Đông Lai động, liệu sẽ không vội vã quay về, theo thời gian mà phán đoán, nhất định tối nay sẽ nghỉ chân ở Đông Lai động. Mà Đông Lai động ở bên cạnh chúng ta, chúng ta có thể phái người cấp tốc đánh tới!

Giết nghĩa nữ Dương Khánh, hắc hắc... Lưu Cảnh Thiên suy nghĩ một chút đã cảm thấy khoái chí, tưởng tượng đến sắc mặt của Dương Khánh sau chuyện này không nhịn được cười âm hiểm.

Bất quá y cũng không phải người ngu, cau mày hỏi:

- Tin này có thể tin được chăng? Có thể xác nhận Tần Vi Vi đi Đông Lai động không?

Nếu như chỉ là vì đi tấn công một cái Đông Lai động, giết mấy tên binh tôm tướng cá, y không có hứng thú. Như vậy cũng không thể làm gì được Dương Khánh, lại không đánh chiếm được Đông Lai động, y không cần làm chuyện mệt nhọc mà không có ích lợi gì như vậy.

Mai Ngọc đáp:

- Thời gian trước Dương Khánh tiến hành điều chỉnh nhân mã của hai phủ, vừa hay Trấn Hải sơn có thủ hạ tâm phúc cũ của thuộc hạ, ở Trấn Hải sơn cũng không như ý. Thuộc hạ đã bắt liên lạc với y, thành lập đường dây tin tức, cho nên sẽ tuyệt không sai.

Lưu Cảnh Thiên khẽ vuốt cằm, lại chần chờ nói:

- Ta nghe nói Đông Lai động chủ kia dũng mãnh địch lại trăm người, từng xông vào đánh ra giữa trùng vây hai trăm nhân mã của Chương Đức Thành mà không ai ngăn nổi. Tần Vi Vi đi Đông Lai động, sợ là chúng ta không tiện hạ thủ… Nếu như chờ ta chạy tới, sợ là đã đến ngày mai, đến lúc đó Tần Vi Vi đi hay không cũng là một vấn đề…

Mai Ngọc lắc đầu nói:

- Lời đồn đãi có vẻ nói hơi quá, thuộc hạ cũng là tận mắt nhìn thấy, người này ỷ vào một thân pháp bảo đúng là khó đối phó, bất quá cũng chỉ có chạy trối chết. Lấy cứng đối cứng chỉ cần hắn không trốn, một mình thuộc hạ cũng có thể giết chết. Hắn chống lại tu sĩ Bạch Liên còn miễn cưỡng, tuyệt không thể nào là đối thủ của tu sĩ Thanh Liên. Phủ chủ chỉ cần phái ra mấy đạo nhân mã, lại điểm thêm một hai tên cao thủ cấp Thanh Liên, vậy không còn lo ngại gì nữa.

- Cho dù là Đông Lai động chủ kia chạy thoát cũng không quan trọng, chỉ cần giữ lại Tần Vi Vi là được. Cho dù là chúng ta thất thủ, không có chứng cớ dù Dương Khánh biết chúng ta làm thì đã sao. Chẳng lẽ Dương Khánh dám trắng trợn không kiêng nể đem binh đánh tới Vạn Hưng phủ!? Chỉ sợ điện chủ sẽ không bảo vệ được y xâm phạm Trấn Bính điện một lần nữa.

Lưu Cảnh Thiên cười lạnh gật đầu, bắt chước như Dương Khánh lúc trước, dẫn thật nhiều người đánh sang Nam Tuyên phủ hoặc Thường Bình phủ tìm Dương Khánh tính sổ, y không dám làm. Quan trọng là sau khi làm xong không có biện pháp giải quyết phiền phức giữa hai điện giống như lần trước, y không gánh vác nổi trách nhiệm như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân y một mực không tìm được cơ hội hạ thủ báo thù Dương Khánh, nhưng nếu Dương Khánh còn dám dẫn người tới, đó là chuyện cầu còn không được.

Nếu làm tốt chuyện lần này, cũng tiện cho điện chủ biết mình cũng không phải là người vô dụng.

Sau khi nghĩ rõ ràng, đột nhiên Lưu Cảnh Thiên vỗ tay nói:

- Được, vậy lệnh cho sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu dẫn mấy đạo nhân mã đi trước, tối nay sẽ cho Dương Khánh một bài học. Để cho y biết đây chính là hậu quả chọc tới ta!

Khoảng cách gần lui tới nhanh như gió không phải là vấn đề gì lớn, nói là làm, nếu chờ Tần Vi Vi rời khỏi Đông Lai động sẽ khó lòng tìm được cơ hội khác. Lưu Cảnh Thiên nhanh chóng viết một phần ngọc điệp cặn kẽ đóng pháp ấn, giao cho thị nữ truyền ra ngoài.

Từng con linh thứu cấp tốc bay đi giữa bầu trời đêm.

Mà bản thân Lưu Cảnh Thiên cũng khoác giáp nhảy lên long câu, nhanh chóng dẫn người chạy tới tiền tuyến sắp xảy ra chuyện, nhân mã bản bộ cũng tập hợp ra tiền tuyến.

Cũng không phải y muốn khai chiến với Dương Khánh, mà là phải chuẩn bị sẵn sàng trước, vạn nhất Dương Khánh nổi giận, cũng tiện để ngừa vạn nhất. Tránh cho đến lúc đó ứng phó không kịp...

-----------

Dưới màn đêm, một con linh thứu hạ xuống Quy Nghĩa sơn, không bao lâu lại có một đám linh thứu bay đi tứ tán, triệu tập nhân mã các động dưới quyền Quy Nghĩa sơn.

Sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu có tu vi Thanh Liên nhị phẩm, dẫn theo nhân mã dưới quyền nhanh chóng chạy tới Đông Lai động vốn lân cận Quy Nghĩa sơn.

Dọc trên đường đi vừa đi vừa tập hợp nhân mã các động, đến khi y kéo quân tới khu vực giáp giới với Nam Tuyên phủ, đã hội tụ được nhân mã ba động, cộng thêm nhân mã bản bộ đã có gần năm mươi người.

Vì để ngừa vạn nhất, Tô Bưu tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đến khi tất cả nhân mã mười động dưới quyền chạy tới đông đủ, Tô Bưu lệnh cho nhân mã hai động ở lại trấn thủ tiếp ứng, sau đó mang theo hơn trăm người oanh oanh liệt liệt ngựa không ngừng vó xông thẳng tới Đông Lai động.

-----------

Lúc này trời đã gần tờ mờ sáng.

Miêu Nghị không biết phiền phức tới, vẫn còn khoanh chân tu luyện trong nhà gỗ của mình.

Chỉ cần rảnh rỗi, hắn sẽ tranh thủ thời gian tu luyện.

Có câu nói có chuẩn bị vô hại luôn luôn không sai, kể từ khi Miêu đại động chủ phái người đến Trường Phong động làm một mẻ, hắn vẫn lo lắng Hùng Khiếu sẽ đến báo thù, cho nên phân tám tên trong hơn hai mươi tên tu sĩ Đông Lai động đi ra ngoài thay phiên canh chừng bốn phương tám hướng, mỗi ngày đổi phiên, phòng bị có người đánh lén.