Phi Thiên

Chương 1995: Sống sót sau tai nạn




Bích Nguyệt Phu Nhân lảo đảo đáp xuống đất, che ngực phun ra búng máu:

- Phụt!

Bích Nguyệt Phu Nhân ngồi dựa vào bên tảng đá, nàng ngồi bệch xuống đất móc một gốc tinh hoa tiên thảo ra nhét hết vào miệng, bất chấp phong phạm và hình tượng, giữ mạng quan trọng hơn. Bích Nguyệt Phu Nhân nhanh chóng thi pháp luyện hóa.

Không chạy được, thật sự không lê chân nổi nữa, bị thương quá nặng!

Bích Nguyệt Phu Nhân nghi ngờ nếu không mặc chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao bảo vệ người thì nàng đã bán muối rồi.

Dược hiệu của tinh hoa tiên thảo rất rõ rệt, Bích Nguyệt Phu Nhân chờ vết thương tạm ổn thì kéo lê chiến giáp bò dậy, qua loa cột tóc rối bới gọn trên đầu, mũ giáp lệch trên vai lại đội ngay ngắn trên đầu. Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn quanh bốn phía hoang vắng không một cọng cỏ.

Quá khủng bố! Bích Nguyệt Phu Nhân không ngờ vừa vào Địa Ngục không lâu đã đụng phải phản tặc, càng không ngờ sẽ gặp gỡ cao thủ cảnh giới Hiển Thánh.

Đồng bạn của nàng cũng mặc chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao nhưng bị người ta cách không một chưởng đánh xác thịt nát bấy bắn ra từ khe hở chiến giáp. Bích Nguyệt Phu Nhân bị dư ba công kích hất bay ra ngoài, không có chút khả năng chống cự.

Nhớ lại cảnh đó, nhớ cảnh một người sống thành thịt vụn bắn ra từ kẽ áo giáp là Bích Nguyệt Phu Nhân buồn nôn, rét run ớn lạnh. Nàng không ngờ đất Luyện Ngục nguy hiểm đến vậy!

Bích Nguyệt Phu Nhân cảnh giác nhìn bốn phía, không thấy có ai đuổi theo. Hốc mắt Bích Nguyệt Phu Nhân ửng đỏ ngấn lệ, mừng muốn khóc, nàng rất mừng, mừng vì mình còn sống, trốn thoát một mạng từ tay cao thủ cảnh giới Hiển Thánh. Nếu không có người khác xuất hiện khiến cao thủ khủng bố kia dời mục tiêu công kích, không rảnh quan tâm nàng thì nàng làm gì còn mạng sống. Nhặt về cái mạng này quá là may mắn.

Đã bao nhiêu năm, Bích Nguyệt Phu Nhân luôn sống an nhàn sung sướng, có phu quân là Hầu gia chống lưng, đã bao giờ nàng chịu khổ hoảng sợ như thế.

Bích Nguyệt Phu Nhân lau nước mắt, nàng cảm thấy nơi đây không tiện ở lâu. Nhưng nhìn trời sao quỷ quyệt khó lường, Bích Nguyệt Phu Nhân không dám chạy lung tung, lỡ đụng phải phản tặc nữa thì biết làm sao?

Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu đánh giá địa hình xung quanh, trước tiên dùng thi pháp che giấu vết hộc máu dưới đất, nếu đã quyết định ẩn thân chỗ này thì nàng không thể để lại dấu vết gì.

Sau đó Bích Nguyệt Phu Nhân nhanh chóng bay sang bên phải, nàng nhớ lúc từ trên trời giáng xuống thấy chỗ kia có một hiệp cốc.

Phía trước đúng là có một khe rãnh hiệp cốc, Bích Nguyệt Phu Nhân lắc mình vào trong, sưu tầm khắp hiệp cốc tìm một vị trí thích hợp, bắt đầu thi pháp đào hang. Bích Nguyệt Phu Nhân đào ra đất đá không dám ném lung tung mà cất vào trữ vật giới chỉ.

Bích Nguyệt Phu Nhân không hay biết một góc bầu trời hiệp cốc có một nam nhân xa lạ lặng lẽ đến gần, gã nhìn vào trong hiệp cốc rồi nhanh chóng rút đầu về, quay đầu ra hiệu với phương xa. Có bốn người xuất hiện tản ra đặt khúc hiệp cốc này vào phạm vi theo dõi.

Nam nhân kia âm thầm lùi đi xa, thi pháp bay lên đáp xuống một cánh đồng hoang cách mấy trăm dặm. Thấy Công Tôn Lập Đạo, Tư Đồ Tình Lan khoanh tay đứng chờ, nam nhân chỉ hướng Bích Nguyệt Phu Nhân chuẩn bị ẩn thân, bẩm báo một phen.

Trong hiệp cốc, Bích Nguyệt Phu Nhân đào hang sâu rồi nhảy ra hiệp cốc nhìn đông ngó tây kiểm tra, xác nhận không ai phát hiện thì lại nhảy vào hiệp cốc, dọn một tảng đá to vào trong hang. Tảng đá lớn tự nhiên chặn cửa hang lại, vừa khít cửa hang, nhìn từ bên ngoài khó phát hiện đằng sau có cái hang ẩn thân.

Không lâu sau Công Tôn Lập Đạo, Tư Đồ Tình Lan công khai xuất hiện trên vách núi bên trên hiệp cốc, nam nhân đi theo chỉ vào tảng đá lớn bít cửa hang ra hiệu đó là nơi Bích Nguyệt Phu Nhân ẩn thân.

Tư Đồ Tình Lan ra hiệu:

- Hãy giám sát, có gì thay đổi lập tức liên lạc với ta.

Tư Đồ Tình Lan và Công Tôn Lập Đạo cùng bay lên trời đi mất.

Hai người tự mình diễn kịch đã là cho Bích Nguyệt Phu Nhân mặt mũi cực lớn, bọn họ không thể nào luôn ở lại đây canh chừng.

Thủ Thành cung yên ả, tiểu lâu tẩm trong mưa phùn liên miên. Miêu Nghị đứng yên, dựa vào lan can nghe hạt mưa rơi trên mái hiên.

Trong lâu, nước trà đã sôi. Cơ Mỹ Lệ quỳ ngồi hai tay vén sợi tóc rũ ra sau tai, cầm bình rót đầy hai ly. Cơ Mỹ Lệ bưng một ly đứng lên, chậm rãi ra cửa, dựa người vào khung cửa.

Bầu trời âm u, mưa phùn bao phủ Thủ Thành cung, tiểu lâu tắm trong mưa giữa khóm hoa. Nam nhân đứng thẳng tắp dựa vào lan can bên ngoài cửa trên tầng lầu, khuôn mặt kiên cường, mắt xuyên qua màn mưa trầm ngâm suy tư. Sau lưng nam nhân là một mỹ nhân tựa vào khung cửa, tay bưng tách trà nóng.

Cảnh này đẹp như thơ như tranh.

Làm con người thật tốt! Hèn gì yêu tu trong thiên hạ sau khi thoát xác tạo hình thì lựa chọn đầu tiên là biến thành người. Làm người đúng là chuyện cao nhã, dã thú trong hoang dã không thể sánh bằng.

Lòng Cơ Mỹ Lệ bỗng cảm khái, nàng phát hiện mình thích loại cảm giác này. Cơ Mỹ Lệ không ghét nam nhân bên cạnh mình, nàng cảm thấy cứ như vậy cùng hắn cả đời cũng không tệ. Nhưng giữa các bên có quá nhiều bất đắc dĩ, như Cơ Mỹ Lệ, phía sau nàng còn có Cơ gia, nàng không thể xem nó không tồn tại.

Cơ Mỹ Lệ lấy lại tinh thần, môi son thổi nhẹ hơi nóng toát ra trong tách trà, từ từ nhấp một ngụm.

Cơ Mỹ Lệ liếc hướng người đứng dựa vào lan can, nàng không kiềm được hỏi:

- Phu quân đã đứng rất lâu, đang nghĩ cái gì?

Miêu Nghị nhìn màn mưa tơ vương, mỉm cười nói:

- Không nghĩ gì, đang chờ một tin tức, hôm nay chắc sẽ có kết quả.

Mắt Cơ Mỹ Lệ hấp háy hỏi:

- Chờ tin gì?

- Nếu nói được thì ta sẽ nói cho nàng biết, vì vậy thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Có tư cách lo nhiều chuyện như vậy chỉ có phu nhân chính thất, một mình Vân Tri Thu quản ta đã đủ. Nếu các nàng đều biến thành Vân Tri Thu thì ta biết trốn đi đâu? Hãy ngoan ngoãn ở yên trong vị trí của mình, làm tốt phận thiếp thất đủ rồi, đừng bao giờ xen vào quá nhiều. Ta nuôi nàng cả đời, hy vọng nàng vĩnh viễn ghi nhớ lời ta nói hôm nay! Nếu không...

Miêu Nghị xoay người cười nói chưa hết lời, hắn vươn tay vuốt mặt Cơ Mỹ Lệ, thuận tay cướp tách trà của nàng đặt bên môi.

Cơ Mỹ Lệ trầm ngâm chợt ra tiếng ngăn cản:

- Ta đã uống ly này rồi, bên trong còn trà.

Miêu Nghị nhún vai không để bụng, hắn xoay người nhìn mưa phùn, nhấm nháp trà.

Cơ Mỹ Lệ dựa vào khung cửa nhìn Miêu Nghị một lúc, nàng nghiêng đầu nhìn mưa bụi chẳng biết khi nào mới tạnh, ánh mắt đăm chiêu.

Nhưng sự bình yên hiếm có này không kéo dài lâu, rất nhanh Miêu Nghị đưa tách trà trả vào tay Cơ Mỹ Lệ, hắn móc tinh linh ra lắng nghe.

Cơ Mỹ Lệ nhìn Miêu Nghị trả lời xong thấy hắn lại móc tinh linh khác ra, không biết liên lạc với ai, không rõ hắn đang làm gì.

Bích Nguyệt Phu Nhân trốn trong hang sâu cũng đang liên lạc với bên ngoài. Bích Nguyệt Phu Nhân run sợ liên lạc cùng Thiên Nguyên Hầu, trượng phu của nàng, huyên thuyên kể tình cảnh kinh khủng của mình. Đang kể thì Bích Nguyệt Phu Nhân bật khóc, đáng tiếc Thiên Nguyên Hầu không nhìn thấy.