Phi Thiên

Chương 1992: Thì ra là vậy (Hạ)




Hơn hai mươi chưởng quầy cửa hàng đi theo phó hội trưởng thương hội Ô Hàn Sơn phụ trách khu đông thành cùng đến chào:

- Kính chào đại thống lĩnh.

Miêu Nghị cười tươi nâng hờ:

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị quay đầu hỏi Từ Đường Nhiên:

- Chuẩn bị sẵn sàng tiệc rượu chưa?

Từ Đường Nhiên đầu khom lưng:

- Bẩm đại thống lĩnh, đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ người lên tiếng.

Miêu Nghị cười giang hai tay đối diện mọi người:

- Vậy thì ngồi xuống bắt đầu đi.

Đám người Ô Hàn Sơn đứng sang hai bên, cùng giơ tay mời:

- Mời đại thống lĩnh trước.

Thái độ vô cùng cung kính, ai không biết chuyện thì không ngờ rằng đám người này từng nhục nhã Miêu Nghị cực thảm.

Miêu Nghị cười dẫn người đi qua đám người. Từ Đường Nhiên đi trước dẫn đường đưa Miêu Nghị vào một tòa đình.

Phát hơn một trăm tấm thiệp mời nhưng chỉ có hai mươi người đến. Từ Đường Nhiên làm việc rất khôn khéo, nhanh chóng sai người dời mấy ghế trống đi tránh cho dư nhiều vị trí làm đại thống lĩnh lúng túng.

Chỗ ngồi của đám chưởng quầy đặt vòng tròn trong hoa viên ngoài trời, hoàn cảnh ưu nhã. Mọi người ngồi vào bàn, Miêu Nghị đứng sau cái bàn dài bày đầy rượu ngon thức ăn ngon, hắn giơ tay mời:

- Mời!

Dù sau lưng có tính toán gì thì mặt ngoài mọi người vẫn giữ lễ phép, dù sao địa vị của Miêu Nghị hiện tại không đầy nguy cơ như năm xưa, quyền lớn Thiên Nhai nắm chặt trong tay hắn. Mọi người không nể mặt Miêu Nghị cũng phải nể quyền lực trong tay hắn.

Miêu Nghị ngồi xuống trước rồi mọi người mới lục tục ngồi. Ca vũ kỹ của Thiên Hương lâu đến rót rượu. Bảo Liên đứng kế bên Miêu Nghị, sau lưng hắn có bốn tiểu tướng giáp vàng xếp hàng ngang.

Đám chưởng quầy khu đông thành lén ánh mắt giao nhau.

Ô Hàn Sơn hiểu ý mọi người, gã hai tay nâng ly đứng dậy từ xa kính Miêu Nghị ngồi trong đình:

- Chúng ta không biết làm sao đền đáp ý tốt của đại thống lĩnh, nếu trước kia có chuyện gì làm không đúng xin đại thống lĩnh người lớn rộng lượng đừng so đo với đám tiểu thương chúng ta. Sau này đại thống lĩnh có gì sai bảo chúng ta muôn lần chết không chối từ! Nếu đại thống lĩnh không chê xin nhận một ly của chúng ta!

Đám Phục Thanh ngồi bên dưới nghe vậy liếc nhau. Ai chẳng biết nói ngọt, nếu thật sự có gì cần sai, các ngươi sẵn sàng chịu chết mới lạ.

Hơn hai mươi chưởng quầy cửa hàng tập thể nâng chén đứng lên, đồng thanh kêu lên:

- Nếu đại thống lĩnh không chê xin nhạn một ly của chúng ta!

Miêu Nghị mỉm cười, hắn cầm ly rượu nâng lên, ngồi yên tại chỗ cười nói:

- Chuyện đã qua rồi, mọi người hãy cạn ly này!

Miêu Nghị nói xong uống trước bày tỏ lòng kính, trút ngược đáy ly.

- Tạ đại thống lĩnh!

Đám người cảm ơn rồi cạn ly, cũng trút ngược ly chứng tỏ thành ý.

Bảo Liên rót rượu, Miêu Nghị giơ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Miêu Nghị nhìn quanh đám người, khẽ thở dài:

- Bổn tọa phát hơn một trăm tấm thiệp mời nhưng chỉ có các vị là nể mặt, ài. Bổn tọa biết trong lòng mọi người nghĩ sao, chắc nghi ngờ bữa tiệc bổn tọa mời. Tất cả không biết rằng bổn tọa vì lo mọi người có điều nghi ngờ nên mới đổi từ tiệc mời tập thể thành chỉ phát riêng thiệp mời trong đông thành, định luân lưu mời mỗi thành một bữa tiệc, tách ra như vậy để gỡ bỏ nghi ngờ của mọi người, tỏ lòng thành tránh cho khiến người lầm bổn tọa có ý đồ gì! Bổn tọa đã giải bày tấm lòng muốn biến can qua thành ngọc bạch, mong các vị hiểu cho!

Các vị chưởng quầy nhìn nhau, đã hiểu ra, hóa ra là thế.

Lúc trước nghĩ sao cũng không rõ, muốn biến can qua thành ngọc bạch thì tại sao Miêu Nghị chỉ mời khu đông thành? Nếu có âm mưu nhưng chỉ xuống tay với khu đông thành là tự chuốc rắc rối, đồ ngu mới làm như vậy. Ngưu Hữu Đức Ngưu đại thống lĩnh không đến mức đần như thế đi? Mọi người nghĩ sao cũng không ra, lòng có chút e ngại nên có người đến có người thì không dám tới dự tiệc.

Hiện giờ mọi người tìm được đáp án của vấn đề làm họ vắt óc mấy ngày, đáp án này giải thích được nguyên nhân, trừ đáp án đó ra bọn họ không nghĩ ra được lý do khác giải thích cho bữa tiệc kỳ lạ này.

Thì ra muốn mời tiệc luân lưu bốn thành, vì xóa bỏ nghi ngờ của mọi người.

Đám người Phục Thanh khá bất ngờ, hóa ra là vậy, hèn gì.

Đám chưởng quầy nháy mắt hiểu rõ, thở phào. Có người thầm buồn cười, Ngưu Hữu Đức đối diện thế lực sau lưng mọi người cũng phải uốn gối, vất vả xoay vần đến nông nỗi này, không tiếc hạ mình luân lưu mời tiệc mọi người.

Đám người Phục Thanh thầm thở dài, không cúi đầu không được, tay mềm sao bằng chân cứng! Nếu không đoán sai thì bốn người sau lưng đại nhân chắc là đại nhân tìm đến bảo vệ mình, xem ra đợt sát hạch đó khiến đại nhân hiểu rõ thế lực quyền quý là thế nào, đã chịu thua.

Vài chuyện lúc trước nghĩ mãi không ra bây giờ đã có lời giải thích, đám người Phục Thanh thở phào. Lúc trước bọn họ lo Miêu Nghị sẽ mạnh bạo, giờ yên tâm rồi, không thì mấy người tưởng tượng hậu quả đều sợ chết khiếp.

Biểu tình của Mộ Dung Tinh Hoa phức tạp nhìn Miêu Nghị. Nàng tận mắt chứng kiến Miêu Nghị sát hạch trong đất Vô Sinh, khi đó hắn vũ dũng biết bao. Trong sát hạch này một người một ngựa giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân, là hảo hán danh dương thiên hạ, nghe thôi đã khiến người say mê. Ở trong lòng Mộ Dung Tinh Hoa thì loại nam nhân như Miêu Nghị mới thật sự là nam nhi có tâm huyết, là anh hùng trong lòng nàng, sẽ không như nàng hèn khuất nhục hiện thực, trong bóng tối luôn có một tia sáng. Nhưng hôm nay bị quyền thế đè ép, nam nhân nhiệt huyết này cúi cái đầu ngạo cốt xuống, đời người bất đắc dĩ biến anh hùng nhiệt huyết thành cẩu hùng uất ức, ngẫm lại thôi đã khiến lòng bất nhẫn.

Mộ Dung Tinh Hoa cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, thở hắt ra hơi rượu nghẹn trong ngực.

Miêu Nghị nhìn thấy hết sắc mặt đám người bên dưới, hắn thầm cảm thán. Miêu Nghị tự nhận mình không ngốc nhưng cách hắn làm việc có nhiều khuyết điểm hơn Dương Khánh. Dương Khánh mới thiết kế bữa tiệc nhỏ đã lừa bịp được mọi người, xóa bỏ nỗi nghi ngờ của họ, cho Miêu Nghị bắt lại thế cục không thể khống chế. Lúc này Miêu Nghị khắc sâu cảm nhận được diệu dụng của bữa tiệc này.

Không phải Miêu Nghị không biết dùng mưu kế thủ đoạn, nhưng hắn thực hiện không tỉ mỉ chu toàn diệu dụng giống Dương Khánh, không có thủ đoạn cao minh mềm dẻo như gã.

Ô Hàn Sơn hai tay giơ chén đứng lên nói:

- Đại thống lĩnh nói quá lời, có một số người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Đại thống lĩnh không truy cứu lỗi của chúng ta đã là may mắn cho chúng ta, chúng ta xin lỗi đại thống lĩnh!

Đám chưởng quầy đứng dậy nâng ly:

- Chúng ta xin lỗi đại thống lĩnh!

Là thật lòng xin lỗi hay giả tạo đều không quan trọng cho hai bên đang đấu trí với nhau.

Miêu Nghị đã nhận mọi người xin lỗi, vẻ mặt hết sức vui mừng, hắn bưng rượu dứng dậy nâng ly hướng mọi người:

- Biến can qua thành ngọc bạch!

Khách vào chủ cùng nhau uống rồi khoe ra đáy chén, hiểu ý cười.

Miêu Nghị cầm ngược ly rượu, nhìn quanh, hào hứng quát:

- Sao không có ca múa trợ hứng?

Từ Đường Nhiên vỗ tay bôm bốp, tiếng cổ nhạc réo rắt.