Phi Thiên

Chương 1976: Lại bị biếm (Hạ)




Mọi người hiểu ra, không ngờ chuyện qua lâu vậy mà Thiên Đình còn muốn truy cứu. Nói thật thì mọi người đều biết tình hình lúc đó, bình tĩnh xem xét cũng biết Miêu Nghị bị buộc bất đắc dĩ, bây giờ truy cứu hình như hơi quá đáng. Nhưng Thiên Đình muốn bảo vệ uy nghi của mình cũng hợp tình hợp lý. Kệ đi, dù sao không phải mình bị phạt, lo xem kịch được rồi.

Thì ra là việc này. Miêu Nghị cũng giật mình, thầm thở phào. Miễn không bị lộ thân phận phản tặc là được, nhưng hắn hơi bực mình, lúc trước không phạt bây giờ mới phạt là sao? Cũng không nói rõ xử phạt nặng cỡ nào.

Miêu Nghị ngẫm nghĩ, chuyện đó xảy ra trước mắt bao người nên không chối được, tốt nhất là thành thật nhận sai.

Miêu Nghị chắp tay nói:

- Mạt tướng biết tội, cam nguyện chịu phạt!

Truy Viễn nghiêm khắc khiển trách:

- Trừ miễn tất cả phong thưởng sát hạch của Ngưu Hữu Đức, trừ bỏ phẩm cấp thượng tướng hàng xuống thành lục tiết tiểu tướng, phạt trăm năm bổng lộc. Nghĩ tình có công trong sát hạch, ưu kuyết bù trừ nên giữ lại chức vị, chờ về sau xem xét. Ngưu Hữu Đức có phục hay không phục trừng phạt này?

Nghe trừng phạt kiểu đó khiến đám người Chương Hãn Phương thất vọng, bọn họ ước gì Miêu Nghị bị xử tử, ai ngờ còn giữ chức vị đại thống lĩnh Thiên Nhai, vốn không nhổ cỏ tận gốc.

Đặc biệt người xếp hạng tám ngàn tám trăm chín mươi, nghe nói Miêu Nghị bị xử phạt thì xoe tròn mắt chờ cơ hội trống một vị trí, ai dè là kết quả này. Người đó che ngực, vẻ mặt khó chịu thất vọng ê chề.

Với những người không có oán thù gì với Miêu Nghị thì thầm tội nghiệp. Công lao liều mạng trăm năm mất trắng, một ngàn vạn viên Tử Kim đan cũng bay biến, không có phẩm cấp nhị tiết thượng tướng, phẩm cấp nhất tiết thượng tướng vốn có cũng mất luôn, tính bổng lộc mỗi năm của nhị giai thì hao hụt bao nhiêu là tiền, còn phải làm công không một trăm năm.

Quan trọng nhất là từ tiểu tướng lên thượng tướng khó khăn biết bao, đó là đẳng cấp khác. Muốn lên trên Tổng Trấn thì phải có phẩm cấp này, không đến phẩm cấp thì không được thăng lên, không phải ai cũng có cơ hội được Thiên Đế đặc chỉ thăng chức như Vương Định Triêu. Nhiều người dù tu vi đến Thải Liên cũng chưa chắc có thể thăng phẩm cấp thượng tướng. Ngưu Hữu Đức năm xưa được đệ nhất Ngưu Hữu Đức, khó khăn lắm mới ngoại lệ làm nhất tiết thượng tướng giáp tím nhưng bây giờ bỗng chốc không có, huống chi mất phẩm cấp nhị tiết thượng tướng, phải phấn đấu bao nhiêu năm mới bổ sung lại được đây?

Vương Định Triêu đứng dưới bậc thang nhìn chằm chằm kẻ xui xẻo đối lập rõ ràng với sự phong cảnh của gã, lòng thầm đồng tình.

Năm xưa sự vũ dũng của Ngưu Hữu Đức làm Vương Định Triêu rất phục, gã thấy tận mắt, không giả được. Một người một ngựa mà giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân, đâu phải người bình thường làm được. Vương Định Triêu có nghe phong phanh sự tích của Ngưu Hữu Đức, hắn đã từng làm rất nhiều chuyện, kinh điển nhất là công chính công bằng khi đối diện quyền quý Thiên Đình, chém hơn ba ngàn đầu gia nô quyền quý. Ngưu Hữu Đức rõ ràng cùng mẫu người với gã, huống chi từ thân phận không có quyền, không có thế, không có bối cảnh đi đến tình trạng hôm nay thật không dễ dàng, Vương Định Triêu tự nhận mình không cách nào làm được như hắn.

Vương Định Triêu phải công nhận năng lực của mình không bằng Ngưu Hữu Đức, người ta đắc tội nhiều quyền quý mà từng bước một đi tới đi đến hôm nay, thành tích sát hạch lần này cũng không kém, chỉ thiếu một chút xíu thứ so với thứ gã khảo sát được, có thể thấy năng lực của hắn mạnh cỡ nào. Vương Định Triêu thì chỉ may mắn thành công vươn lên.

Bây giờ chỉ vì một chút sai lầm đã làm sai vì năm xưa bị nhiều người dồn ép mà mọi cố gắng vất vả nhiều năm hóa thành bọt nước, Vương Định Triêu thầm bất công thay Miêu Nghị.

Không ai biết Miêu Nghị thì thầm thở phào, với hắn thì giữ được cái mạng rời đi đã hay rồi, huống chi còn giữ lại vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai. Còn về chút xíu bổng lộc đó không đáng gì, bấy nhiêu chỉ bằng tiền tiêu vặt cho thê thiếp của hắn, Miêu Nghị không sống dựa vào lương bổng, hắn toàn dựa vào khoảng thu nhập thêm.

Phẩm cấp có bị hàng Miêu Nghị cũng không quan tâm, bắt đầu từ tiểu thế giới thì đây không phải lần đầu tiên hắn bị biếm, hắn quen thăng cấp lại giáng chức rồi, không sao hết. Miễn người còn sống, núi xanh còn đó sợ gì không củi đốt?

Miêu Nghị thản nhiên chắp tay:

- Thiên ân mênh mông, Ngưu Hữu Đức cam nguyện chịu phạt!

Cao Quan đứng trên bậc thang trước điện đảo tròng mắt liếc Miêu Nghị. Đằng Phi nhướng mày, loại trừng phạt này chẳng đáng gì trong mắt người có địa vị như gã, quan trọng là bây giờ Ngưu Hữu Đức không bị gì, lúc trước gã còn hơi lo hắn sẽ bị Cao Quan chém.

Truy Viễn vung tay lên, có người đến trước mặt Miêu Nghị nói:

- Hãy giao chiến giáp nhất tiết thượng tướng ra!

Miêu Nghị lập tức dâng lên chiến giáp nhất tiết thượng tướng, xem như chính thức bị giáng cấp.

Truy Viễn phất tay:

- Đi xuống đi!

- Tuân lệnh!

Miêu Nghị xoay người bay hướng lòng chảo, về lại chỗ cũ.

Chiến Như Ý liếc qua nhìn Miêu Nghị, khóe môi cong lên châm chọc vui sướng khi người gặp họa.

Hạ Hầu Long Thành vuốt bụng, cười nịnh nói:

- Ngưu huynh, thật không ngờ. Không sao, đừng để trong lòng, miễn vị trí đại thống lĩnh vẫn còn thì sẽ có cơ hội phát tài.

Miêu Nghị cười khổ, lúc trước hắn nghĩ đến đủ loại khả năng nhưng không ngờ họ sẽ lấy việc này ra trừng phạt mình. Nhưng ngẫm lại Thiên Đình chú trọng uy nghi của Thiên Đình, trừng phạt hắn bây giờ lại là việc tốt, tránh cho sau này bị người ta lôi ra lấy cớ.

Ngẫm lại may mà trừng phạt lúc trước, nếu là năm xưa không có ưu khuyết điểm bù qua sớt lại thì không chừng Miêu Nghị chẳng giữ được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai. Nếu không phải kéo dài ít năm giảm bớt ảnh hưởng sự kiện đó, bị xử phạt tại chỗ thì rất có thể Miêu Nghị mất cả mạng sống, tính ra hắn thật may, thoát nạn.

Truy Viễn đứng trên vách núi cao giọng tuyên bố sát hạch chính thức chấm dứt:

- Đất Luyện Ngục, sát hạch trăm năm chính thức kết thúc! Tất cả nhân viên tham gia sát hạch đều quay về bản địa phục mệnh, chờ điều chỉnh chức vị!

Mấy chục vạn người ở dưới núi rất là cảm khái. Chấm dứt rồi, rốt cuộc có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Được thưởng thì phấn khởi mong chờ, người không được gì thì vẻ mặt tiếc nuối. Tử đệ quyền quý trở lại đối mặt bị giáng chức cũng sụ mặt chửi thầm trong bụng.

Lối ra đất Luyện Ngục bị sao sáu cánh phong tỏa lại mở ra trong ánh sáng xinh đẹp. Mấy chục vạn thí sinh xếp hàng trong trời sao nhận cảnh cáo lần cuối rồi lục tục nối đuôi nhau đi ra, cuối cùng thoát khỏi trời sao quỷ quyệt này rồi.

Có thể rời đi thật may mắn, nhiều người đã ngủ mãi mãi ở trời sao này, khi người nhà biết tin không biết sẽ đau buồn cỡ nào.

Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Vương Định Triêu đi ra rồi theo Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan Thiên Đình nhanh chóng rời khỏi, đi Thiên Cung triều kiến thiên nhan, một bước lên mây.

Có người không cam lòng hét lên:

- Nếu còn có sát hạch lần sau thì lão tử sẽ lại đến một lần nữa!