Phi Thiên

Chương 1946: Hàng so với hàng ném đi




Ánh mặt trời sáng lạn, một thân áo bào màu vàng càng rạng rỡ hơn trước, phía dưới sóng nước vỗ bờ, người bên ngoài không thể biết được hoàn cảnh hắn gặp phải.

Không rõ tình hình bên ngoài như thế nào, bên người không có người một nhà chỉ có một mình Hắc Thán sống phóng túng, muốn dò xét tin tức chung quanh cũng không được, người bên ngoài không ai biết tình hình của địa ngục, với hắn mà nói mình đã lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trong nháy mắt đã trôi qua vài chục năm, cách thời gian Thiên đỉnh khảo hạch kết thúc còn mười năm...

- Triệu Nguyên, đừng vội ngậm máu phun người, thủ hạ của ta nhìn thấy là người của ngươi cầm.

- Nói láo! Liễu Trung Quý, rõ ràng là người của ngươi cầm, lại dám vu oan.

- Ngươi có dám để chúng ta soát người hay không?

- Ngươi có tư cách gì lục soát huynh đệ của lão tử? Muốn lục soát thì lục soát người của ngươi đi.

Trên tinh cầu màu đen như sắt, nơi này có hơn ngàn thi thể Thiên đình chồng chất, cách đó không xa có một đám phản tặc đang giằng co, thống lĩnh song phương cãi nhau đỏ mặt tía tai.

- Thống lĩnh, bọn họ không dám để chúng ta lục soát người. Đã nói rõ trong lòng bọn chúng có quỷ.

Lúc lão đại hai bên nhao nhao không phân thắng thua, đám huynh đệ trợ uy, sau lưng thống lĩnh Triệu Nguyên có người hát đệm, lập tức cả đám người cùng lên tiếng, khí thế bọn họ không hề yếu. Mấy ngàn người không ngừng cãi vả lẫn nhau.

Loại tình huống này là nguy hiểm nhất, hơi có xô xát là đổ máu.

Cãi vả khoa tay múa chân, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, vào lúc sắp đánh nhau, trên bầu trời có mấy bóng người đáp xuống đỉnh núi.

Bên dưới đang sôi trào ầm ĩ, Mục Phàm Quân mặc quần áo tuyết trắng nổi bật nhìn xuống phía dưới, lại nhìn sang tướng quân đi tiếp đón mình từ xa, lạnh nhạt nói:

- Người một nhà sắp đánh nhau, Phiền tướng quân, xảy ra chuyện gì?

Hộ tống đến đây, tả hữu tướng chủ Trưởng Tôn Cư và đại tướng quân Mạnh Như đều dùng ánh mắt hỏi thăm Phiền tướng quân.

Hôm nay Mục Phàm Quân đã tích cực nhúng tay vào quyền hành binh mã phản tặc Tiên đạo. Vì quen thuộc tình hình phía dưới, cũng vì có thể làm cho người ta biết rõ Tiên đạo Thánh chủ là Mục Phàm Quân nàng, nàng thường xuyên đi ra dò xét. Mỗi đi ra đều kéo tướng chủ Trường Tôn Cư.

Nàng rất rõ ràng, bằng thực lực của nàng không thể hiệu triệu bất cứ phản tặc nào, chỉ có mang theo tướng chủ Trường Tôn Cư theo phía sau mới có hiệu quả, nàng muốn nhờ uy tín của Trường Tôn Cư làm người phía dưới chậm rãi quen thuộc mệnh lệnh của nàng.

Trường Tôn Cư cũng cực kỳ phối hợp.

- Thuộc hạ không biết, trước kia khá tốt, chờ thuộc hạ hỏi.

Phiền tướng quân ôm quyền xấu hổ, hắn quay người quát với người dưới núi:

- Tất cả im miệng cho ta Triệu Nguyên, Liễu Trung Quý, cút tới dây cho ta.

Hắn vừa quát lớn, đội ngũ đang cãi nhau ầm ĩ phát hiện có đại nhân vật tới, lập tức đều tạm dừng, hai bên tức giận chưa tan, ai cũng nhìn đối phương không vừa mắt.

Hai thống lĩnh cảnh giới Thải Liên bay lên đỉnh núi, Phiền tướng quân đưa mắt nhìn sang Trường Tôn Cư, cũng nhanh chóng giới thiệu Mục Phàm Quân.

- Còn không mau bái kiến Thánh chủ!

Hai vị thống lĩnh nhìn nhau, nghe nói qua tân nhiệm Thánh chủ, đây là lần đầu tiên gặp mặt, lúc này chắp tay nói:

- Triệu Nguyên, Liễu Trung Quý bái kiến Thánh chủ!

Mục Phàm Quân gật đầu “Ân” một tiếng, khí thế vẫn bày ra đó.

Phiền tướng quân quát hai người:

- Cãi nhau vì chuyện gì?

- Bẩm tướng quân, thủ hạ của Triệu Nguyên nuốt riêng chiến lợi phẩm.

- Rõ ràng là người của ngươi nuốt riêng...

Hai vị thống lĩnh lại đối chọi gay gắt, đều tranh giành không ai nhường ai, chẳng qua trước mặt đại nhân vật nên khí thế không đủ, không biết có phải làm việc trái với lương tâm hay không.

Đám người Mục Phàm Quân không vội, chậm rãi nghe, nghe tới cuối cùng mới biết đội ngũ hai bên hợp lực đuổi giết toàn diệt đội ngũ khảo hạch của Thiên đình, tiêu diệt xong lại xảy ra vấn đề chia chác chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm không nhiều lắm, những năm qua vây quét không hợp với tỉ lệ thu vào, tất cả mọi người cảm thấy không chỉ có ít đồ như thế, đồ vật nhiều ít quan hệ với chiến công của mọi người, bên này cho rằng có kẻ nuốt riêng, bên kia cho rằng bên này nuốt riêng, vì vậy không ai nhường ai.

Hai bên hoài nghi không phải không có đạo lý, lúc nộp chiến lợi phẩm lên trên liền lén khấu trừ lưu lại một bộ phận phân cho huynh đệ của mình, cũng chẳng có gì quá đáng, trải qua dốc sức liều mạng một hồi, tài nguyên tu hành trong Luyện Ngục chi địa thiếu thốn như thế, tất cả mọi người không dễ dàng, cho nên xảy ra chuyện này cũng bình thường.

Phiền tướng quân âm thầm đau đầu, hắn nghe xong liền hiểu mọi việc, lần này nhất định không biết tạm lén giấu đồ đi nơi nào, bình thường đội ngũ hai bên sẽ soát người lẫn nhau, điều tra sau đó mới nộp lên, còn lại mọi người chia đều, có chuyện xấu một phương lại hơi trừng phạt, sẽ không xử lý quá mức.

Tóm lại mọi người bị vây ở đây không dễ dàng, hắn muốn giữ gìn quân tâm và sĩ khí cũng không dễ dàng, tình cảnh trừng phạt là quá mức, dễ lạnh lùng huynh đệ, mọi người chịu khổ cũng đủ rồi.

Hết lần này tới lần khác pháp giá tân nhiệm Thánh chủ và tướng chủ tới đây, cũng nhìn thấy được, hắn còn dám lừa gạt hay sao?

Hắn âm thầm kêu khổ, cũng nháy mắt nhìn sang Trường Tôn Cư và Mạnh Như, Thánh chủ không thông tình huống, hai vị này biết rõ, có thể nói âm thầm xin giúp đỡ, tốt nhất nên dẫn Thánh chủ rời đi.

Ai ngờ lại nghe Mục Phàm Quân lạnh lùng lên tiếng:

- Nếu cảm thấy đối phương chiếm tiện nghi, Phiền tướng quân, hai bên đổi chỗ với nhau, đổi thống lĩnh hai đội ngũ, lại cho bọn họ tra xét.

Triệu Nguyên và Liễu Trung Quý ngạc nhiên.

Phiền tướng quân thở ra một hơi, hắn lĩnh mệnh:

- Vâng!

Mục Phàm Quân:

- Quân giặc chưa diệt, thù lớn chưa trả, người nhà sắp trở mặt thành thù, các ngươi có bản lĩnh thật sự. Phiền tướng quân, pháp lực và quân kỷ đại quân không rõ, tại sao ngăn địch? Tư tàng chiến lợi phẩm nhiễu loạn quân tâm không được, tra ra lại nghiêm trị!

- Vâng!

Phiền tướng quân p ứng.

Mục Phàm Quân nói không nhiều, trực tiếp bay lên không rời đi, không dừng lại nơi này, cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi đây.

Trường Tôn Cư và Mạnh Như nhìn nhau, cũng mỉm cười với nhau, đều gật đầu, cũng hài lòng với phương thức xử lý của Mục Phàm Quân.

Nếu như Mục Phàm Quân là thượng nhiệm Thánh chủ, gặp phải chuyện như vậy đại khái không hỏi qua, lại bảo người dưới xử lý, chính mình trực tiếp rời đi, nếu Mục Phàm Quân gặp tình huống này quay người rời đi không xử lý sẽ có người nói nàng sợ phiền phức, sẽ xem thường, bất lợi cho việc dựng uy tín, cũng không tiện sai sử người khác điều tra, nếu thật muốn điều tra ra kết quả, tư tàng chiến lợi phẩm không xử lý thì không được, đây là quân kỷ, mọi người bị xé rách da mặt làm sao chịu nổi?

Một câu trao đổi vị trí cho nhau, đã ngăn miệng hai vị thống lĩnh, tránh hai bên phân cao thấp với nhau, lại cho thấy thủ đoạn xử lý tình hình của nàng, hai vị thống lĩnh đổi vị trí, đội ngũ hai bên không có biện pháp kết thù với nhau, cũng không thể dẫn huynh đệ mới chèn ép huynh đệ cũ? Có thể nói lập tức hóa giải thù hận hai bên.