Phi Thiên

Chương 1917: Trúng mai phục (Hạ)




Giữa khe hở đá núi trọc có một hang động lộ ra các cái đầu, những khuôn mặt không có vui buồn hờn giận. Bọn họ đều là người áo đen ngóng nhìn đoàn người trở về, xem sơ thì nhiều cỡ mấy vạn người. Không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù.

Nhiều quỷ tu ngưng tụ ra âm khí theo gió lướt qua ngọn núi.

Đám người đáp xuống, người dẫn đầu vung tay lên, hàng vạn người áo đen lập tức ném mấy ngàn xác người Thiên Đình ra chất thành núi.

Không hoàn toàn là xác chết, có mấy trăm tù binh, ai nấy bị gác đao trên cổ bắt quỳ xuống đất. Đám tù binh hoặc tàn phế hoặc bị thương biểu tình kinh hoàng nhìn xung quanh, thấy các khuôn mặt vô tình trong ngọn núi trụi lủi đang nhìn bọn họ.

Yên tĩnh nhìn họ, không chút gợn sóng, không thể hình dung các cặp mắt kia là gì, đó là ánh mắt không thấy chút hy vọng, như cái xác biết đi chẳng mang theo tình cảm. Bị các cặp mắt đó nhìn chằm chằm làm đám tù binh quỳ dưới đất lòng lạnh lẽo.

Thiên tướng quỳ, trong đó có người căng thẳng hét to:

- Hàng! Ta đầu hàng...

Ai ngờ thiên tướng chưa nói xong thì quỳ tu đứng đằng sau gác đao trực tiếp chém xuống, tiếng van xin ngừng bặt, máu nóng phun ra bị gió thổi tán đi. Một cái đầu theo gió lăn xa bị kẹt giữa đá núi.

Những người khác vốn định van xin bị giật mình ngậm miệng lại, nuốt xuống lời đến bên môi.

Có người đi ra đón chào, chắp tay với vị thủ lĩnh:

- Quan thống lĩnh.

Được gọi là Quan thống lĩnh trầm giọng hỏi:

- Tướng quân ở đâu?

Người đó xoay lại chỉ hướng:

- Trên núi!

Quan thống lĩnh đưa mắt nhìn, mở pháp nhãn xem. Trên đỉnh núi cao nhất, âm khí màu xám bị gió cuốn lên đỉnh núi, một nam nhân áo đen vóc dáng vạm vỡ bao trong áo choàng đen từ đầu vai bay theo gió, tóc dài xõa tung bay trong gió, vài lũ râu dài đung đưa, mặt trắng trẻo. Người đó khoanh tay đứng nhìn bầu trời, ánh mắt sâu thẳm lộ tia mờ mịt, không nhìn tù binh được dưới tay áp giải đến, không biết đang suy tư điều gì.

Quan thống lĩnh lắc người lao lên, đáp xuống đỉnh núi răng cưa, gió thổi hỗn loạn từ đá núi nghe càng thê lương hơn.

Quan thống lĩnh tiến lên mấy bước chắp tay nói:

- Bẩm tướng quân, phản tặc không chịu nổi một kích. Chặn giết bốn ngàn bốn trăm bốn mươi mốt phản tặc, bắt được ba trăm lẻ bảy người sống, không cá lọt lưới. Quân ta có sáu người chết trận, thu được toàn thắng, xin cho biết nên xử lý thế nào?

Quan thống lĩnh nói ngược lại người Thiên Đình là phản tặc.

Tướng quân luôn rũ mi mắt nhìn tình hình dưới núi, hỏi câu ngược lại:

- Chúng ta phụ trách khu vực này đã bài bố xong trạm gác chưa?

Quan thống lĩnh trả lời:

- Đã bài bố tốt rồi, thám tử trải đi xa, miễn có người đi qua khu vực này sẽ bị phát hiện ngay.

Tướng quân nói:

- Xử lý y như thông lệ đi.

Quan thống lĩnh chắp tay lĩnh mệnh, lui xuống:

- Tuân lệnh!

Quan thống lĩnh trở về chân núi, ra lệnh một tiếng, mấy trăm tù binh Thiên Đình bị người nhấn chặt. Âm khí cuồn cuộn chui vào cơ thể bọn họ, muốn luyện chế đám tù binh thành cương thi phẫu thủ âm đan.

- A!

Đám tù binh đã biết số phận của mình đang thê lương gào thét trong đau đớn, nhưng không thể chống cự được.

Có người khác bắt đầu thanh lý mấy ngàn xác chết chất cao như núi, thanh lý đồ vật trên người cái xác.

Quan thống lĩnh đứng một bên nhìn thuộc hạ bận rộn chợt chân mày nhúc nhích, gã lấy một tinh linh ra, lắc chuông hỏi: Có chuyện gì?

Thám tử phản hồi tin ngay: Báo! Phía đông nam ngay chính giữa có sáu kỵ sĩ đến gần, phỏng đoán một canh giờ nữa sẽ tới.

Quan thống lĩnh hỏi: Xác nhận chỉ có sáu người?

Thám tử: Vâng, không thấy người nào khác.

Quan thống lĩnh thu tinh linh, vung tay triệu tập tám trăm người nhanh chóng xé gió bay đi.

Thám tử báo sáu người đó là lục thánh với Miêu Nghị dẫn đầu.

Đám người Miêu Nghị không ngờ mình trốn lâu mấy chục năm mà vừa rời khỏi chỗ ẩn nấp một ngày đã bị người theo dõi.

Sáu người điều khiển tọa kỵ rong ruổi trong trời sao luôn cảnh giác bốn phía, không phát hiện manh mối gì.

Bọn họ vào trong khu vực đá loạn, định đi qua liền nhận ra có gì khác lạ. Sáu người cùng dừng lại, thấy phía trước có một trăm người áo đen lao ra từ phía sau đá vụn lơ lửng chặn đường đi của họ.

Sáu người nhìn quanh bốn phía, không chỉ đằng trước, bốn phương tám hướng đều có một trăm người chặn đường tiến lên và đường lui của họ.

Trúng mai phục! Sáu người cùng có ý nghĩ này.

Sáu người đều dày dạn kinh nghiệm sa trường, nhìn tình hình là biết ngay mai phục chuyên nhằm vào họ, hiển nhiên họ đã bị theo dõi mà không biết. Đám người này rõ ràng không phải là người của Thiên Đình, pháp nhãn quét qua nhận ra ngay toàn là quỷ tu.

Khỏi đoán cũng biết họ đối địch với người Thiên Đình. Sáu người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, dù thầm la nguy rồi nhưng mà không ai biểu hiện vẻ hoảng loạn, nhanh chóng khoác chiến giáp Hồng Tinh chuẩn bị chém giết.

Mục Phàm Quân dặn dò mau chóng:

- Tư Đồ lão quỷ, ngươi là quỷ vương nên giỏi đối phó quỷ tu nhất, trận chiến phòng thủ này giao cho ngươi. Ngươi làm tiên phong, năm chúng ta lo mặt sau giúp ngươi, bảo vệ ngươi trên dưới và bốn cánh, ngươi chỉ cần xung phong tới trước là được. Mọi người phải một trận chiến đánh tan nhuệ khí của địch, giết ra lỗ hổng!

Cơ Hoan trầm giọng nói:

- Đừng dây dưa với chúng, nếu có thể giết ra được thì rời đi ngay!

Không muốn dây dưa cũng không thể dây dưa, đầu tiên vì đối phương đông người, thứ hai là giữa trán đám người hiện ra tu vi đều trên Kim Liên ngũ phẩm.

Hầu như không cần đánh tiếng trước, Tư Đồ Tiếu điều khiển linh thú xung phong đầu tiên. Năm người Miêu Nghị nhanh chóng tìm vị trí phối hợp, bày ra trận thế xung phong liều chết.

Một tinh thể bất quy tắc phạm vi hơn mười thước, Quan thống lĩnh nhìn chăm chú trận thế xung phong sáu người nhanh chóng bày ra, nheo mắt nói:

- Sáu người này khác với nhóm Thiên Đình lúc trước, kinh nghiệm chém giết hơn hẳn. Kêu các huynh đệ cẩn thận chút, đừng lơ là sơ ý.

Ù ù ù!

Hai người đứng hai Quan thống lĩnh, bên trong đó có một người móc kèn sừng trâu ra thổi lên thanh âm ngắn ngủi nhắc nhở người bên dưới cẩn thận.

Sáu người kết trận xông pha thì thầm kêu khổ, nghe tiếng kèn sừng trâu nên họ mới chú ý đến Quan thống lĩnh. Thải Liên thất phẩm giữa trán Quan thống lĩnh không phải đùa, người đứng hai bên gã một là Thải Liên tứ phẩm, người kia là tam phẩm.

Chỉ nhìn tu vi ba người bày ra đủ cho sáu người ăn trái đắng.

Không ngờ đụng phải tu sĩ cảnh giới Thải Liên!

Lòng Miêu Nghị hơi bất đắc dĩ, mới lộ mặt từ nơi ẩn tu mấy chục năm đã gặp phải việc này, thật là bị kho báu của Bạch Chủ hại chết. Lần này không chừng sẽ chết gián tiếp trên tay Bạch Chủ.

Nhưng Miêu Nghị cũng biết rõ muốn trách thì trách hắn quá tham lam, Bạch Chủ chuẩn bị kho báu vốn không liên quan gì hắn, nếu hắn không ham kho báu, dù vào Địa Ngục nhưng không xông vào sâu bên trong thì đã chẳng gặp rắc rối này, bây giờ nói gì cũng muộn.

Phía trước có cường địch áp trận, Tư Đồ Tiếu xung phong đi đầu trầm giọng nói:

- Sang trái!

Sáu người nhanh chóng quẹo trái.

Vân Ngạo Thiên lên tiếng:

- Sau khi giết ra ngoài hãy vào túi thú của ta ngay!