Phi Thiên

Chương 1914: Hoàn toàn không biết (Hạ)




Còn có nữa? Tiểu tử này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu món bảo bối vậy? Ngũ thánh thầm bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng nói đi phải nói lại, càng là thế này càng xác minh câu nói của Vu Hành Giả, tên này là người có đại khí vận.

Một ngày sau, Miêu Nghị đứng ven biển mở mắt ra, hắn nhìn Hắc Thán chơi đùa ở phương xa. Miêu Nghị tùy tay ném bảo hồ lô, ánh sáng vàng lóe lên, hồ lô hóa thành luồng sáng lướt đi.

Hắc Thán đang kéo con hải quái to giống bạch tuộc bỗng cảnh giác ngước lên nhìn, nhận ra không ổn, nó xoay người nhanh nhẹn chui vào biển.

Vù vù vù vù vù!

Bảo hồ lô đang bay bỗng phun ra đợt khói đỏ, nhìn như khói đỏ nhưng thật ra là một cái lưới lớn, nháy mắt trùm xuống mặt biển như đang bắt cá, diện tích che phủ cực rộng. Lưới đỏ kéo dài trong biển không biết dài bao nhiêu, tóm lại là nhanh chóng kéo căng tới trước vớt Hắc Thán ra khỏi biển.

Hắc Thán bị nhốt trong lưới vùng vẫy gầm rống:

- Grào!

Bảo hồ lô cũng rung rinh theo.

Miêu Nghị ở trên đảo biển búng tay, bảo hồ lô lập tức phun ra lưới đỏ bắn vào Hắc Thán, nó thu nhỏ dần bị hồ lô và lưới đỏ bị thu vào cùng lúc.

Bảo hồ lô bay trở về, rơi vào bàn tay Miêu Nghị, nó lắc lư.

Miêu Nghị thi pháp xem xét động tĩnh trong đó. Hắc Thán bị nhốt trong lưới dang vùng vẫy chính giữa bảo hồ lô, nhưng sức mạnh mấy cũng khó tránh thoát pháp võng Hồng Tinh. Không gian xung quanh lơ lửng ngàn thanh phi kiếm đang bay lượn quanh Hắc Thán tùy thời tấn công nó, Hắc Thán thành dê chờ mổ thịt.

Miêu Nghị cười phá lên, chộp bảo hồ lô nghiêng miệng bình, vèo một tiếng, Hắc Thán được phun ra liền chạy trối chết, lại trốn vào biển.

Miêu Nghị nhìn mặt biển bắn bọt sóng, hắn lắc bảo hồ lô trong tay, phát hiện thứ này giống với Luyện Yêu bình năm xưa hắn từng kiến thức, nhưng đẳng cấp cao hơn Luyện Yêu bình nhiều.

Bảo bối này cũng lấy từ người Tra Nhân Tuấn, Miêu Nghị nghĩ mãi không ra. Tra Nhân Tuấn có pháp lực trung bình, vũ lực bình thường, có bảo bối tốt vậy mà không dùng lại đi so thương pháp với hắn, điều này cần tự tin lớn biết bao, chẳng khác nào tự tìm chết.

Miêu Nghị lắc đầu, không nghĩ ra thì thôi. Miêu Nghị thuận tay thu bảo hồ lô đáp xuống cạnh ngũ thánh nhìn đã mắt.

Miêu Nghị hỏi:

- Mấy vị nhìn lâu như vậy đã đủ chưa.

Tư Đồ Tiếu xách mé:

- Miêu Nghị, lần này lại phát tài lớn đúng không?

Miêu Nghị qua loa nói:

- Tàm tạm.

Không có lý nào nói cho người ta biết gia sản của mình.

Miêu Nghị quét mắt năm người, hỏi ngược lại:

- Các người ở trong Địa Ngục cũng cỡ trăm năm rồi, tìm hiểu tình huống Địa Ngục ra sao?

Mục Phàm Quân nói:

- Hầu như không biết gì hết.

Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:

- Hoàn toàn không biết?

Miêu Nghị còn muốn bớt sức chút, xem có thể gom bản đồ từ ngũ thánh để báo lên trên không.

Miêu Nghị khó hiểu hỏi:

- Vậy gần trăm năm nay các người làm cái gì? Bế quan tu luyện? Ta không tin các người ở đây mà không tìm cách kiếm con đường khác, không giống phong cách gan to bằng trời của năm vị.

Cơ Hoan khẽ thở dài:

- Thật sự không đi đâu hết. Vừa vào đất Luyện Ngục chúng ta liền trốn ở một chỗ hầu như không đi ra. Ai dám chạy lung tung ở nơi quỷ quái này? Mãi khi biết ngươi sắp đi vào chúng ta mới mạo hiểm chạy tới chạm mặt với ngươi.

Miêu Nghị tin mới ngộ, hắn châm chọc:

- Núp gần trăm năm không dám nhúc nhích, ta vừa đến các người liền chạy ra chạm mặt, ta có mặt mũi lớn vậy sao? Lừa quỷ đi!

Tư Đồ Tiếu oan ức ngước nhìn trời.

Cơ Hoan nói:

- Thật sự không lừa ngươi, nếu ngươi đến cho chúng ta một con đường ra. Sát hạch xong ngươi sẽ đi ra ngoài, nhân tiện bỏ chúng ta vào túi thú của ngươi rồi mang ra ngoài là xong.

Miêu Nghị sửng sốt, cười phá lên:

- Các ngươi tính sai rồi, Thiên Đình vì phòng ngừa phản tặc Địa Ngục cấu kết với bên ngoài nên nhân viên tham gia sát hạch khi đi vào sẽ bị điều tra một lần. Sát hạch kết thúc cũng không cho phản tặc cơ hội chuồn ra, cũng sẽ soát người kiểm tra, ta muốn mang các người ra ngoài cũng không có cách nào.

Nghe câu đó năm người biến sắc mặt, họ nhìn nhau, câu này có lý, chắc Miêu Nghị không lừa bọn họ.

Nhưng sấm ngôn của Vu Hành Giả thì sao? Không ra được chẳng phải là bị nhốt ở đây sao? Vậy làm gì có chuyện lục tử gặp lại phong vân nổi lên? Không thể nào là làm mưa làm gió trong Địa Ngục đi? Nơi quái quỷ này làm Thiên Đình cũng phải nhức đầu, quậy phá trong này chẳng khác nào tự sát.

Mấy người thầm nhủ đoạn đầu sấm ngôn của Vu Hành Giả lần lượt được nghiệm chứng, không lý nào đoạn sau bị trật.

Vân Ngạo Thiên im lặng một lúc rồi nhíu mày hỏi:

- Ngươi có tính toán gì?

Miêu Nghị nhìn bốn phía, nói:

- Học các người, cùng các người bế quan tu luyện.

- Bế quan tu luyện?

Mục Phàm Quân tỏ vẻ không tin:

- Ngươi đến tham gia sát hạch mà không lôi ra được thành tích tốt, không sợ không giữ được quyền thế địa vị trong Thiên Đình sao?

- Không vội.

Miêu Nghị bỏ lại câu nói rồi xoay người rời đi, hắn trở về hang động.

Miêu Nghị không nói xạo, hắn thật sự muốn bế quan tu luyện. Dù sao sát hạch trăm năm còn khá dài, chờ khi tu vi của hắn tăng lên đến Kim Liên ngũ phẩm, có năng lực tự bảo vệ càng mạnh thì lại xông pha Địa Ngục cũng có nắm chắc hơn chút.

Ngũ thánh còn tưởng Miêu Nghị nói chơi, chờ một thời gian phát hiện tên này thật sự bắt đầu bế quan tu luyện thì họ cực kỳ rối rắm.

Nhạc mẫu An Như Ngọc làm việc rất chu đáo, cố gắng bảo đảm sinh hoạt ẩm thực cho Miêu Nghị. Nói cho cùng đáng thương tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, lo nghĩ cho hai nữ nhi của mình.

Bên Vân Dung quán, Vân Tri Thu giữ liên lạc với Miêu Nghị biết hắn định trốn trong Địa Ngục tu luyện trong vòng bốn mươi năm, không định xảy ra xung đột gì thì nàng thở phào. Miễn tìm một chỗ trốn tránh không lộ mặt thì ít nhất Miêu Nghị an toàn trong vòng bốn mươi năm.

Khi biết Miêu Nghị yên lành ở cùng đám người Cơ Hoan thì nhóm Cơ Mỹ Lệ tạm thời yên tâm.

Tuy Miêu Nghị không nói cho Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên biết tình hình của mình nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với ba người. Với ba người thì miễn luôn biết Miêu Nghị an toàn là bọn họ tạm thời không làm gì hết, vì một mình hắn liên quan ích lợi của rất nhiều người.

Đám người bên thương hội Thiên Nhai thì luôn tìm cách tìm hiểu tin tức từ miệng bốn thống lĩnh, muốn xác nhận sự sống chết của Miêu Nghị. Ba người Phục Thanh nói luôn không liên lạc với hắn được.

Mộ Dung Tinh Hoa thì thật sự không thể liên lạc, đừng nói nàng, Hoàng Phủ Quân Nhu, Bích Nguyệt Phu Nhân cũng vậy.

Một khi thoát khỏi sự khống chế thì Miêu Nghị không chấp nhận cho việc người khác ảnh hưởng hắn nữa.

Trong phủ Thiên Nguyên Hầu, thấy Bích Nguyệt Phu Nhân lại lấy tinh linh ra liên lạc với Miêu Nghị mà không có kết quả, Thiên Nguyên Hầu gia chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm:

- Không liên lạc được, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện?

Bích Nguyệt Phu Nhân ngồi trên ghế cất tinh linh, lườm Thiên Nguyên:

- Cũng tại việc tốt phu quân làm, chẳng phải phu quân ước gì người ta xảy ra chuyện sao? Bây giờ lo lắng cái gì?