Phi Thiên

Chương 1897: Yên tĩnh! Thê mỹ! (Hạ)




Hết cách, nếu mấy vạn tu sĩ đằng trước tiếp tục ở lại tại chỗ, gặp tình huống này còn dễ tản ra. Lúc này bọn họ vì ‘dệt hoa trên gấm’ nên vây quanh lại, chen chúc trong phạm vi nhỏ, bao vây chật ních không biết bao nhiêu tầng. Người bên ngoài còn chưa thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, người phản ứng chậm vẫn còn lao vào trong.

Người chen người, bên ngoài không biết có chuyện gì, bên trong thì lao ra ngoài, không có người chỉ huy, trong ngoài va vào nhau thoáng chốc hỗn loạn. Người bên trong muốn mạnh mẽ lao ra nhưng bị tầng tầng cản trở, chỉ có thể huơ đao vào ‘người mình’ cưỡng ép mở đường.

Người không chen ra ngoài được sẽ không ngồi chờ chết, đã không xem bọn họ là người mình thì bọn họ phải liều mạng tự bảo vệ mình, điên cuồng huơ đao thương chém bậy chống đỡ, làm một đám tu sĩ điều khiển linh thú không thể thuận lợi đột phá ra.

Tiếng gào thét thảm thiết nối liền không dứt:

- A!

Đám đông tụ tập tác chiến kỵ nhất là sự hỗn loạn, vì khi loạn không phải một, hai người mà là một đám, đây là điều kỵ nhất trong binh gia.

Đám đông ở bên ngoài xem cuộc chiến chợt thấy mấy vạn đại quân hỗn loạn như tổ ong chạy tứ tán thì rất giật mình, ai nấy tròn xoe mắt nhìn.

Bọn họ giết ‘người mình’ mà không chút bị chướng ngại tâm lý thì Miêu Nghị càng không khách sáo, lao ra đám người không có sĩ khí chỉ lo cuống cuồng chạy trốn, thương ra như rồng, gặp cản liền giết, không ai đỡ nổi.

Có đám người Hổ Phách ở đằng trước cưỡng ép mở đường nên Miêu Nghị giết ra ngoài nhẹ nhàng rất nhiều.

Những thiên tướng giáp vàng dù đã mặc giáp cũng vô dụng, không chịu nổi Nghịch Lân thương đâm chọc, mũi nhọn lướt tới đâu là mưa máu rơi đầy.

Khủng bố nhất là Hắc Thán, mặc kệ trước mặt là cái gì nó cứ dùng mũi nhọn trên đỉnh đầu điên cuồng đụng chạm, móng vuốt cào cấu, đuôi kéo lê cầu gai quất nhanh, nơi đến đâu thì đầy tiếng hét thảm, giết ra con đường máu từ trong đám người, một đường máu me.

Nhưng hung mãnh thì hung, thân thể Hắc Thán to lớn mấy xen lẫn trong đám người khó tránh khỏi bị đánh giết. Đám đông hỗn loạn liều mạng chống cự, Hắc Thán bị đánh không biết bao nhiêu lần, nó gầm rống không ngớt.

Ban đầu Miêu Nghị còn lo cho Hắc Thán, sợ nó bị thương, vì dù có chiến giáp Hồng Tinh hộ thể cũng khó bảo đảm không bị chấn thương, kết quả phát hiện tên này càng bị đánh càng cuồng mãnh. Miêu Nghị phát hiện điểm mạnh của mập chết tiệt là năng lực chịu đòn đã không tầm thường, nó càng tiến hóa thì năng lực càng mạnh hơn, vẫn chịu đòn được giỏi như xưa.

Thật là như hổ thêm cánh!

Miêu Nghị mừng rỡ, có béo tặc trợ giúp thì càng nắm chắc thoát thân hơn.

Có Hắc Thán cũng mãnh như thế, Miêu Nghị ra thương càng sắc bén, mũi nhọn đâm tới đâu là nhanh chóng dọn sạch chướng ngại đuổi theo Hổ Phách.

Tọa kỵ đã bị ‘người mình’ chống cự đánh thương, Hổ Phách thấy sắp phá ra vòng vây nhưng nghe tiếng hét thảm sau lưng, gã quay đầu phát hiện Miêu Nghị người đẫm máu rượt tới nơi, một thương mạnh mẽ đâm tới.

Hổ Phách sợ hãi hồn vía lên mây, gã dựa vào tu vi mạnh hơn nhanh chóng chộp một thiên tướng, xoay người ném ra đằng sau muốn cản đường Miêu Nghị một chút.

Phá vòng vây gần ngay trước mắt, chỉ cần cản đường một chút là được. Hổ Phách đã thấy được tốc độ của Miêu Nghị không nhanh bằng kim cương ma điêu của mình, dĩ nhiên hắn có thể thoát thân.

Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn, sống chết trên sa trường đều là vô hình, sống tức sống, chết thì chết.

Phập!

Hổ Phách ngoái đầu nhìn chợt người rung lên, phát hiện thân hình mất kiểm soát tách khỏi tọa kỵ.

Hổ Phách rũ mi mắt nhìn mũi nhọn đâm vào cổ họng mình, thấy trường thương dính đầy máu đâm thủng người mặc giáp vàng, xuyên qua lồng ngực người đó ngừng lại ở cổ họng của gã.

Một thương ác ổn chuẩn, nhanh nhẹn, gã không trốn thoát được. Hổ Phách trợn to mắt, một ý nghĩ lóe qua trong đầu, đến lúc chết mà không thấy được kẻ thù đâm xuyên cổ họng mình, người đó bị cái người gã ném ra che mất, giờ gã khó di chuyển tầm mắt.

Hắc Thán đuổi theo vỗ hai móng vuốt tới trước cắm phập vào lưng kim cương ma điêu dưới thân Hổ Phách, dựa vào sức mạnh kéo kim cương ma điêu về. Mồm máu há to nhe răng nanh sắc nhọn cắn vào cổ con kim cương ma điêu định quay đầu mổ lại, cắn đầu nó giật qua, phối hợp hai móng vuốt rồng dùng sức, roẹt một tiếng xé đứt cổ kim cương ma điêu.

Trong đám người tứ tán, cảnh tượng song song xung phong lao ra đám đông làm mọi người nín thở cùng nhìn chằm chằm vào con Hắc Thán. Vì bộ dạng khoác giáp của Hắc Thán quá bắt mắt, cộng thêm đó là khu vực mấy vạn đại quân hỗn loạn nhất, muốn không chú ý đến nó cũng khó.

Đám người xem cuộc chiến thấy rõ cảnh đó, tĩnh lặng.

Hắc Thán lao ra khỏi đám người, xé sống kim cương ma điêu. Miêu Nghị đứng trên lưng Hắc Thán thì một thương hai mạng, thân thương đâm thủng một người, đầu thương treo một người, dùng cách rung động lòng người nhất giết ra từ trong loạn quân.

Một người một tọa kỵ chưa kịp thay đổi động tác, cứ thế xua tan đám đông, cực kỳ hung hãn xung phong lao ra.

Cảnh tượng này ngừng lại trong lòng biết bao người.

Miệng Hắc Thán còn ngậm đầu chim ưng, Miêu Nghị trên thương còn ghim hai người, hắn đằng đằng sát khí ngoái đầu lại, pháp nhãn quét bốn phía nhanh chóng bắt giữ Hoa Đại Lang chạy bên khác.

Hoa Đại Lang quay đầu thấy Miêu Nghị dùng cách đó đâm thủng Hổ Phách, thấy cái tên đáng sợ kia lại giết đồng bạn của mình thì sợ hãi tinh thần run lên, quay đầu hoảng hốt chạy trốn, sợ Miêu Nghị không buông tha mình, gã không dám ở lại hiện trường nữa, vội vàng trốn vào trời sao sâu thẳm, mặc kệ minh hữu mình lôi kéo tụ tập.

Hai trăm kỵ sĩ khống chế linh thú lao ra từ loạn quân cũng kinh hoàng, đa số là tử đệ quyền quý, ít ai từng thấy chém giết tàn nhẫn như vậy, bọn họ chạy tứ tán.

Mấy vạn người tạm thời tụ lại với nhau sợ bị Miêu Nghị xử nên giải tán ngay, không đáng bỏ mạng vì chuyện này, bọn họ chạy thật nhanh.

Hơn năm vạn người tập kết đã tán loạn, Miêu Nghị mặc kệ đám người kia, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Đại Lang. Nhưng tốc độ bay của Hắc Thán chậm hơn chút, khoảng cách lại xa, bây giờ muốn đuổi theo cũng không kịp, đành nhìn tên đó chạy thoát.