Phi Thiên

Chương 1893: Chính quy tập quần tác chiến




Đối với người xem cuộc chiến ngay chính diện, xem pháp tướng linh đường của Tra Nhân Tuấn thì biết tu vi của gã chỉ tầm thường.

Đằng Phi lắc đầu nói:

- Chút thực lực ấy cũng dám là người đầu tiên nhảy ra đơn độc khiêu chiến với hạng nhất được Thiên Đế ngự phong, đúng là chán sống. Tra Nhân Tuấn này là ai, có vài người đi theo xem ra có chút bối cảnh.

Đằng Phi chỉ thuận miệng hỏi, dù sao trong Thiên Đình đầy rẫy người có quan hệ có bối cảnh, ai quan tâm cho hết.

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Tra Như Diễm phu nhân của Thiên Mão Tinh Quân, Tra Nhân Tuấn là điệt tử của nàng ta.

Đằng Phi ngoái đầu nhìn Cao Quan, không biết gã có cố ý mỉa mai không mà nói:

- Trong tay thủ lĩnh tình báo nhà ngươi nắm giữ tình huống rộng thật, thứ như vậy cũng đáng giá ngươi chú ý?

Cao Quan đáp:

- Tra Như Diễm từng muốn xếp Tra Nhân Tuấn vào tay Ngưu Hữu Đức, hắn không nể tình nên mới có chuyện mấy ngàn cái đầu rơi xuống đất, ngươi nói xem ta có nên biết không?

Đằng Phi cười phá lên:

- Biết còn dám giết? Đây là bất chấp liều mạng sao? A, quả nhiên muốn liều mạng.

Đằng Phi nheo mắt nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị vung thương thu đồ trên người Tra Nhân Tuấn, vì bớt rườm rà nên thu luôn thân xác của gã.

Miêu Nghị đối diện trăm vạn đại quân đang móc tinh hoa tiên thảo ra, không phải một mà hai gốc, hắn xoa nát chúng bỏ vào miệng, cưỡng ép thi pháp nuốt xuống. Chưa xong, Miêu Nghị móc một viên Tử Kim Đan ra nhét vào trong miệng.

Tử Kim Đan là sau khi Miêu Nghị lấy được quán quân sát hạch lần trước Thiên Đình ban thướng cho mười vạn viên Tử Kim Đan. Thứ này một viên bằng một trăm Tiên Nguyên đan. Trừ ẩn chứa linh khí sung túc ra tiện cho việc tu hành thì cái lợi lớn nhất là linh khí chứa trong đó đã hóa cứng, không như Tiên Nguyên đan nếu bị bể vỏ thì linh khí bên trong sẽ bùng nổ, cần thi pháp ức chế. Tử Kim Đan không rắc rối vậy, muốn luyện hóa khi nào cũng được.

Tử Kim Đan là thứ tốt trong tình huống khẩn cấp cần phục hồi pháp lực, khi có Tiên Nguyên đan tu luyện thì Miêu Nghị trừ dùng một chút thử hiệu quả ra hắn ít khi chạm vào nó, chuẩn bị trong người đề phòng ngoài ý muốn thì dùng liền.

Miêu Nghị nuốt một viên xuống, lật tay nhét Tử Kim Đan còn lại vào miệng, liên tục nhét từng viên từng viên.

Trước tiên uống thuốc, sẵn sàng sẽ bị thương, đây là dấu hiệu sắp liều mạng. Miêu Nghị nhìn chằm chằm một hướng, người nơi đó đang ‘rung động’ đề phòng hắn xông tới.

Đám người Nhiếp Công xoe tròn mắt, qua một lúc lâu còn chưa hoàn hồn. Không ngờ Tra Nhân Tuấn bỗng nhiên mất, mau tới nỗi bọn họ không có thời gian đi cấp cứu, bị giải quyết trong một chiêu.

Đám người Nhiếp Công xoe tròn mắt khó khăn lấy lại tinh thần, căm hận thầm rít gào:

- Chỉ có bấy nhiêu trình độ ngươi còn dám chạy đi đơn độc khiêu chiến?

Đã thấy hố người nhưng chưa từng gặp ai xem mạng nhỏ của mình như trò chơi, thật là bị tử đệ quyền quý không biết trời cao đất rộng này hại chết.

Tra Nhân Tuấn chết rồi nhưng bọn họ không đau lòng, không khổ sở. Cô cô của gã thì sẽ buồn, nữ nhân đó mà buồn, bọn họ vờ như không có chuyện gì xảy ra, không báo thù cho Tra Nhân Tuấn thì sẽ thành kẻ thù của cô cô Tra Nhân Tuấn. Bà mợ nó, chuyện quái quỷ gì đây!

Nhiếp Công buông lời ngông cuồng:

- Ai lấy đầu của Ngưu Hữu Đức sẽ thưởng một ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, miễn sống sót qua sát hạch sẽ thưởng cho vị trí đại thống lĩnh Thiên Mão tinh vực!

Làm như thể Nhiếp Công là Thiên Mão Tinh Quân, nhưng đành chịu, cái chết của Tra Nhân Tuấn khiến gã hoàn toàn phát cuồng.

Nhiếp Công vung thương hét to:

- Theo ta giết đi!

Nhiếp Công dẫn đầu xông ra ngoài. Cái Vô Song, Hổ Phách, Hoa Đại Lang vung tay rống to:

- Giết!

Giữa trán bốn người hiện ra Kim Liên cửu phẩm, người khiến Tra Như Diễm tự mở miệng nhờ bảo vệ điệt tử thì dĩ nhiên tu vi không kém.

Cái gọi là thưởng mạnh sẽ có dũng phu, nhưng sự thật thì không như vậy.

Dù nhiều người đã biết trước bối cảnh thân phận của Tra Nhân Tuấn, không thì gã đã chẳng thể tụ tập nhiều người đến thế. Nhưng có hoảng hơn năm vạn người từ Thiên Mão tinh vực đến mà chỉ chừng vạn người cùng la giết rồi xông ra. Những người khác ngó nhau, do dự ở lại tại chỗ, cơ bản toàn là thí sinh không có thế lực, bối cảnh gì.

Chỉ có ba trăm người theo sau Nhiếp Công điều khiển tọa kỵ linh thú. Có hai trăm đại thống lĩnh Thiên Nhai, những người này đa số kiếm cơm trên địa bàn của Thiên Mão Tinh Quân, cháu vợ của Thiên Mão Tinh Quân bị giết nếu bọn họ không ra mặt còn mơ gì trốn trong đất Luyện Ngục đến khi sát hạch chấm dứt? Dù trốn tới lúc sát hạch kết thúc, đi ra ngoài không giữ được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai còn mơ được thuận lợi điều tới vị trí cao khác? Thổ Địa có dư rất nhiều chỗ, sát hạch không tốt là cái cớ hay. Bản thân có quan hệ bôi dầu các khâu thì không đến mức quá thảm, nhưng trong tình huống này nếu không ra mặt thì không nói được. Đối tượng là Ngưu Hữu Đức! Vốn phải biểu hiện cho quan hệ bối cảnh sau lưng mình xem, lúc này không ra mặt thì chờ tới bao giờ?

Đám đại thống lĩnh Thiên Nhai chỉ muốn thuận lợi trốn đến khi sát hạch chấm dứt đã bị mạnh mẽ kéo vào, đành kiên trì xung phong liều chết.

Còn lại gần vạn người đạp bước không trung, chạy tới sát hạch mà không mua nổi linh thú thì toàn là một số người không có bối cảnh thế lực.

Những người này gào rống la giết lao ra không vì muốn báo thù cho Tra Nhân Tuấn mà nghĩ đằng trước có nhiều cao thủ chặn đường, phỏng chừng không đến lượt bọn họ ra tay, chạy ra lộ mặt biểu thị mình từng gắng hết sức là được. Nếu đằng trước không chắn nổi thì mình trốn cũng không muộn, Ngưu Hữu Đức lợi hại cách mấy cũng không thể đuổi theo hàng vạn người chạy tứ tán.

Người do dự tại chỗ phản ứng hơi chậm, khi đã nghĩ thông như đám người lao ra đầu tiên thì lại có phân nửa số người là hai vạn người ngựa cao giọng quát:

- Giết!

Cả đám lao ra, những người còn lại thấy thế tăng thêm can đảm, cũng dần thông não nên giết ra luôn.

Hơn năm vạn người người trước ngã xuống, người sau tiến lên xung phong liều chết lao ra, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.