Phi Thiên

Chương 1892: Téo riu trong thả con tép bắt con tôm (Hạ)




Miêu Nghị huơ thương chỉ:

- Mỗ không giết vô danh tiểu tốt, người tới xưng tên ra!

Vô danh tiểu tốt?

Tra Nhân Tuấn cảm giác mình bị nhục nhã, xông lên trước rống to:

- Dám buông lời ngông cuồng, Tra gia gia của ngươi, Tra Nhân Tuấn có đây!

Tra Nhân Tuấn?

Miêu Nghị hiểu ngay, hắn cau mày. Cái tên này không xa lạ gì, lúc trước Diệp Tầm Cao tìm hắn vì người này. Nếu Miêu Nghị không nhớ lầm hình như là điệt tử của phu nhân Thiên Mão Tinh Quân?

Nói thật tình Miêu Nghị không muốn kết thù không đội trời chung với quyền quý Thiên Đình, hắn không muốn giết Tra Nhân Tuấn trước mắt mình.

Nhưng tình hình lúc này, nơi đây Miêu Nghị đã không có đường lui, đánh phòng thủ thì không thể dương oai, không được nản lòng, nếu khiến trăm vạn đại quân khinh thị thì sẽ phô thiên cái địa tràn đến, hắn cũng tiêu đời.

Muốn sống trong cuộc chiến này thì phải tấn công chấn nhiếp, đè ép sĩ khí của đối phương, khiến đa số người sợ chiến thì mới cho mình đường thở dốc.

Hơn nữa hiện giờ hệ thống Thiên Nhai đã tách ra dưới tay đại nhân vật khác phương, Thiên Mão Tinh Quân khó thể gây khó khăn cho hắn, có gì phải sợ?

Lùi một vạn bước, mạng của Tra Nhân Tuấn quan trọng hay mạng nhỏ của mình quan trọng hơn?

Giết!

Mắt Miêu Nghị lóe sát ý, nhìn Tra Nhân Tuấn giữa trán hiển hiện Kim Liên tứ phẩm huơ thương lao tới. Khuôn mặt Miêu Nghị đầy vẻ khinh thường, hắn cũng là Kim Liên tứ phẩm nhưng có Nghịch Lân thương cộng thêm chiến giáp hầu như có thể giảm gần một nửa áp lực, Tra Nhân Tuấn bình thường có gì đáng sợ?

Buồn cười là xem bộ dáng Tra Nhân Tuấn thì không phát huy uy lực của băng giáp thiên âm thú, muốn cứng đối cứng so thương với Miêu Nghị, đúng là tự sát!

Lúc sát hạch đất Vô Sinh Miêu Nghị đã kiến thức uy lực của băng giáp thiên âm thú, có năng lực sóng âm công kích.

Mắt thấy địch quân xung phong liều chết lao tới, Hắc Thán táo bạo muốn xông lên nhưng bị Miêu Nghị âm thầm kiềm lại.

Một người một ngựa thấy địch vọt tới nhưng vẫn ở yên tại chỗ, bất động như núi.

Tra Nhân Tuấn xông lên, quát to lấy khí thế:

- Giết!

Tra Nhân Tuấn huơ thương vung hoa chiêu tính đánh lừa Miêu Nghị, đã ẩn giấu sát chiêu nương tọa kỵ trùng kích, tốc độ siêu mau.

Miêu Nghị đứng yên tại chỗ lười giơ thương, mắt lạnh nhìn tốc độ ra tay của đối phương, khóe môi cong lên coi rẻ.

Mãi khi hoa thương đâm tới trước mắt, Miêu Nghị bất động như núi chợt động tựa lửa phừng lên, vung thương quét qua. Mặc kệ ngươi có hoa chiêu hay không, quét bay rồi tính.

Keng!

Một tiếng chấn động, thân thương va nhau đánh thương ảnh hỗn loạn hiện nguyên hình.

Tra Nhân Tuấn giật nảy mình, phát hiện Miêu Nghị một tay cầm thương, chỉ dùng một tay đối phó gã, khóe môi cong lên đầy rẻ rúng, thật sự không thèm để gã vào mắt. Tra Nhân Tuấn vừa giật mình vừa ức chế, hai tay cầm thương gồng sức hất mạnh thuận thế nương quán tính xông tới đâm vào đầu Miêu Nghị.

Nhưng Miêu Nghị đã trước Tra Nhân Tuấn một bước vung tay đẩy thương ra, đầu thương ba mũi sắc bén mang theo tiếng rồng ngâm vù vù hỗn loạn lỗ tai đâm vào mặt đối phương.

Tra Nhân Tuấn giật nảy mình nhìn đầu thương sắc bén tới trước mắt, trong mắt tràn đầy nỗi kinh khủng, ý nghĩ chợt lóe gã đã hiểu sa trường tàn nhẫn, không phải nơi cho tử đệ quyền quý sống sung sướng như gã đến chơi.

Không có quyết tâm liều mình đến đây, chỉ dựa vào khí thế thì thua xa lắc. Trên chiến trường chú trọng khí thế và sĩ khí!

Thương pháp của Tra Nhân Tuấn không kém, nhưng có một số thứ không khổ công lột mấy lớp da lần mò ra tinh túy hòa thành một với mình, để khống chế như phân thân của mình thì thương pháp tốt mấy cũng chỉ là huơ tay múa chân.

Trong khoảnh khắc có tiếng phập, tiếng Nghịch Lân thương rồng ngâm ngừng bặt, đầu thương phun máu đâm vào mặt được mũ giáp bao trùm.

Người Tra Nhân Tuấn tách rời khỏi băng giáp thiên âm dưới chân, gã không kịp phát ra tiếng hét thảm đã bị Miêu Nghị một thương hất lên, đầu thương hất mũ giáp ra, mũ nối liền với giáp móc thân thể lơ lửng trên đầu thương mà Miêu Nghị cầm một tay.

Tra Nhân Tuấn ngỡ rằng dù gã không đánh lại Miêu Nghị nhưng ít nhất có thể qua mấy chiêu, thật sự không được nữa thì còn hậu chiêu gấp rút tiếp viện. Nhưng mãi trước khi chết Tra Nhân Tuấn mới tỉnh ngộ gã không qua được một chiêu cây thương người ta cầm trong tay.

Bùm!

Hắc Thán vặn người, cái đuôi quất mạnh nhanh như tia chớp, phần đuôi kéo theo cầu gai Hồng Tinh. Trong tình huống Miêu Nghị chưa chuẩn bị tâm lý Hắc Thán đột nhiên như thần long vẫy đuôi bùng nổ, thời cơ vừa lúc, như nét bút thần.

Cầu gai đập mạnh vào trán băng giáp thiên âm thú vụt qua cạnh nó, đập băng giáp thiên âm thú vỡ vụn, óc văng khắp nơi.

Băng giáp thiên âm thú thê lương gào thét:

- Hú...!

Thân hình băng giáp thiên âm thú loạng choạng trong trời sao.

Miêu Nghị ngoái đầu nhìn, hơi tiếc nuối.

Hắc Thán cũng quay đầu nhìn, giơ vuốt sắc nhọn ra thè lưỡi liếm, bộ dáng còn thèm chưa đã ghiền.

Chủ nhân một kích xử lý chủ nhân của quân địch, tọa kỵ một kích giải quyết tọa kỵ của địch quân, cùng giết nhẹ như chơi, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Tra Nhân Tuấn đưa lưng xung phong, đa số người không thấy tu vi của gã. Nhiều người hơi có kinh nghiệm chém giết xem mà lắc đầu nguầy nguậy, chỉ có ba chữ tặng gã “tự tìm chết”. Có chút xíu trình độ đó mà dám chạy đi đơn độc khiêu chiến với hạng nhất lực áp quần hùng trong sát hạch đất Vô Sinh, không tự tìm chết thì là gì? Hãy nhìn xem người ta giết nhẹ nhàng biết bao, tựa như tự đâm đầu vô thương của người ta.

Dù vậy đa số tu sĩ trong trăm vạn đại quân vẫn thấy lòng rung động, suy xét xem bản thân có đỡ nổi thương vừa rồi không.

Cuộc chiến tấn công của Miêu Nghị một kích lấy mạng đối thủ, ra tay nhẹ nhàng ngông nghênh vô cùng, sự mạnh mẽ đó đem lại áp lực tâm lý cho nhiều người, họ bản năng thầm phân rõ cự ly với hắn. Đa số người đến sát hạch là liều ra tiền đồ chứ không phải liều mạng với Ngưu Hữu Đức để ra tương lai, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không đáng giá.

Với một số người, Tra Nhân Tuấn chết trong tay Miêu Nghị chẳng có gì bất ngờ, ngược lại biểu hiện tọa kỵ của hắn hơi kinh diễm. Ở trong mắt nhiều người thì tọa kỵ còn nổi trội hơn Miêu Nghị.