Phi Thiên

Chương 1877: Tiểu cách cục (Thượng)




Kết quả có thể tưởng tượng, Miêu đại quan nhân không tìm được một minh hữu nào, mọi người đều xa lánh hắn, còn bị bắt ra nhiều lời trào phúng lạnh lùng. Vì bọn họ sớm bị đám người Chương Hãn Phương lôi kéo, bọn họ có thể không nể mặt Miêu Nghị nhưng phải nể nhóm Chương Hãn Phương. Bọn họ đi Địa Ngục mạo hiểm không phải đi chịu chết, ai đều ôm hy vọng sống trở về, sau khi về dù ở Thiên Nhai hay nơi đâu thì vẫn sống trong Thiên Đình. Cấp trên có Tổng Trấn, đô thống, đại đô đốc toàn là người nhà quyền quý, cái gọi là chỉnh đốn Thiên Nhai ở trong mắt thí sinh hoàn toàn là đổi thang không đổi thuốc, bọn họ chỉ muốn bắt chặt cơ hội leo lên trên.

Miêu Nghị đã sớm chuẩn bị tâm lý với kết quả này, sau khi bị Tô Lực phản bội là hắn đã biết.

Đây gọi là biết rõ không thể vẫn cố chấp, không làm mà từ bỏ chẳng phải phong cách của Miêu Nghị, ít nhất hắn ôm một chút hy vọng. Dù chỉ tìm được một người thì Miêu Nghị tin có thể tìm được một đống từ trong đám người sát hạch tập hợp ở Thiên Đình, nhưng kết quả hơi đả kích hắn.

Không tìm được một minh hữu nào, Miêu Nghị chết tâm, hắn biết toàn bộ người tham gia sát hạch Thiên Đình đã tập hợp thì không thử nữa.

Thật sự cắt đứt mơ mộng, hắn mặc kệ mỗi ngày có người ở bên ngoài viện tử lạnh lùng trào phúng. Tô Lực bị khuyến khích mỗi ngày tìm đến, gã vừa mở miệng liền gợi lên một đống tiếng cười khả ố. Miêu Nghị ngồi xếp bằng trong phòng tĩnh tâm tu luyện, làm ngơ như không nghe thấy, đã sẵn sàng tuy ngàn vạn người nhưng chỉ mình ta cô độc.

Tuy nhiên đám người này muốn làm Miêu Nghị hoàn toàn mất hết mặt mũi tuyệt đối không chỉ vì tự sướng mà còn muốn nịnh hót bối cảnh sau lưng mình hoặc ủng hộ hoặc phản đối. Nếu không thì bọn họ không rảnh như bà tám làm việc này, tất nhiên phải khuếch tán tin tức ra ngoài.

Có tinh linh trợ giúp, bên Thiên Nguyên tinh rất nhanh đồn khắp nơi tin Miêu Nghị bị nhục bên phủ Đông Hoa Tổng Trấn, bị Tô Lực bách phu trưởng khu tây thành nhục mạ càng đặc biệt nổi bật.

Tin tức trở về Thiên Nhai, sát hạch chưa bắt đầu đã có người mài dao chờ Miêu Nghị, đây mới chỉ tính bên phủ Đông Hoa Tổng Trấn. Chờ tới lúc đó Miêu Nghị sẽ đối diện nhiều người hơn nữa, hắn không có đường sống, mọi người dường như đã tưởng tượng ra kết cục của hắn.

Tin tức truyền về, Vân Tri Thu triệu tập nữ nhân mấy phòng đến họp, khuyên bảo trước mặt mọi người:

- Đại nhân một mình ở bên ngoài đối diện áp lực lớn, mặc kệ bên ngoài truyền cái gì thì tất cả đừng tùy tiện quấy nhiễu đại nhân, đừng để đại nhân vừa phải chịu áp lực bên ngoài vừa có cảm giác không mặt mũi đối diện người nhà. Mọi người phải tin tưởng năng lực của đại nhân, phải tin rằng nhất định có thể chuyển nguy thành an, tuyệt đối đừng cho đại nhân áp lực tâm lý, hại đại nhân vì giành mặt mũi mà lỗ mãng xúc động làm việc, nghe rõ chưa?

Vân Tri Thu đập bàn với tất cả nữ nhân đang giữ im lặng.

Dặn dò một phen rồi cả đám nữ nhân giải tán, Vân Tri Thu đứt dây thần kinh ôm Thiên Nhi, Tuyết Nhi gào khóc.

Tần Vi Vi trở về cửa hàng của mình trong lòng rất khó chịu, thế cục bên ngoài đang chỉ rõ Miêu Nghị không sống lâu được, áp lực lớn khiến nàng gần như nghẹt thở. Tần Vi Vi muốn liên lạc với Miêu Nghị để hỏi xem hắn sao rồi, nhưng Vân Tri Thu không cho mọi người quấy nhiễu Miêu Nghị.

Áp lực không có chỗ giải sầu, người đầu tiên Tần Vi Vi trông chờ là Dương Khánh, nàng tìm gã tâm sự.

Dương Khánh hỏi rõ cụ thể rồi bảo rằng: Vi Vi, về điều này thì ngươi không bằng Vân Tri Thu, nàng hiểu việc hơn ngươi, giữ bình tĩnh giỏi hơn. Trong đại thế lúc này ngươi làm gì cũng vô ích, đừng quấy nhiễu Lão Bản Nương. Người tiểu thế giới xông pha đến đại thế giới lấy Miêu Nghị làm đầu, nếu hắn không qua được ải này xám xịt trở về thì sau này đều phải sống lén lút, rất khó kiềm chế người khác đi tiểu thế giới được nữa. Miêu Nghị phải đứng vững trong quy tắc tò chơi ở Thiên Đình thì mới hướng dẫn mọi người chịu đựng được sóng to gió lớn xâm nhập, hắn mới thật sự thành trụ cột cho mọi người. Bao gồm ngươi cũng cùng chung ích lợi này, hiểu chưa?

Tần Vi Vi: Phụ thân, nhưng bây giờ tình huống của hắn rất nguy hiểm, ta sợ quá!

Dương Khánh: Vi Vi, hắn có thể đi tới hôm nay tất nhiên tập hợp các loại nhân tố trong và ngoài, một số là chúng ta biết, một số khác có lẽ chúng ta không biết. Tuyệt đối không chỉ dựa vào may mắn, không thì làm sao tất cả vận khí đều tập trung vào một mình hắn? Miêu Nghị dám mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy ít nhiều gì có chút nắm chắc, nếu không có chút nắm chắc thì hắn chắc chắn sẽ chạy về. Miêu Nghị bây giờ không là tiểu tử lỗ mãng ngày xưa làm việc không có suy nghĩ, hắn trải qua nhiều sóng gió đã dần trưởng thành. Ta thậm chí có thể thấy quỹ tích hắn trưởng thành, đổi lại ngày xưa Miêu Nghị không thể nào nhẫn nhịn nhục nhã như vậy, tính cách của hắn không dễ dàng tha thứ những người này. Bây giờ Miêu Nghị có thể bình tâm, vững vàng tức là hắn có niềm tin nhất định với mình, có tự tin chốc lát nữa sẽ tìm bọn họ tính sổ. Nếu không Miêu Nghị sẽ kéo đám người này làm đệm lưng trước đã. Ngươi đi theo hắn nhiều năm, tại sao không hiểu rõ hắn về điều này?

Nghe mấy lời này Tần Vi Vi tăng thêm niềm tin, điều này thành lập trên niềm tin Dương Khánh luôn phán đoán chính xác, nhưng nàng còn chưa hoàn toàn yên lòng.

Tần Vi Vi hỏi lại: Phụ thân xác định hắn nhất định có thể an toàn trở về sao?

Dương Khánh: Vi Vi, Miêu Nghị là một viên tướng xông xáo, đây chính là năng lực của hắn! Ngươi phải tin tưởng hắn!

Hai phụ thân nữ nhi kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Khánh ngước nhìn vì sao, không kiềm được khẽ thở dài.

Mới rồi nói chuyện tuy là Dương Khánh phán đoán nhưng càng nhiều là an ủi Tần Vi Vi. Dương Khánh không hề tin tưởng kết quả chuyến đi của Miêu Nghị ra sao, nhưng gã có thể làm gì bây giờ?

Quan trọng là gặp phải loại người như Miêu Nghị khiến Dương Khánh không nắm chắc, lúc hắn cần dùng người mới hỏi ngươi, hắn chỉ muốn ngươi cho hắn ý kiến muốn nghe, hoặc yêu cầu ngươi làm chuyện gì, lúc khác có chuyện gì hắn sẽ không báo trước với ngươi. Quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay, ngươi không hề biết hắn ở sau lưng làm cái quỷ gì. Nên Dương Khánh không cách nào làm ra phán đoán chính xác, vì vậy đành để lại tiếng thở dài.

Đất luyện ngục, trong hang động, nhóm Vân Ngạo Thiên thông qua đám người Cơ Mỹ Lệ đã biết tình huống, bọn họ tụ tập lại với nhau, biểu tình hơi trầm trọng.