Phi Thiên

Chương 187-2: Oan gia nên giải không nên kết (8)




Miêu Nghị nhanh chóng xuống lầu các, thấy Công Tôn Vũ còn bồi hồi quanh quẩn trong sân lưu luyến không đi, trong lòng phì cười một tiếng, rõ ràng là gian phu dâm phụ còn nói không có.

- Miêu động chủ.

Công Tôn Vũ tiến tới nghênh đón hắn.

Miêu Nghị lộ vẻ hài hước chỉ chỉ lầu các phía sau:

- Mau đi đi, sơn chủ đang đợi ngươi!

Công Tôn Vũ lập tức tinh thần tỉnh táo, chắp tay chào, bước nhanh lên lầu các.

Kết quả vừa lên lầu các trong chốc lát, trong lầu các vang lên tiếng Tần Vi Vi gầm lên,

- Cút!

Rất nhanh Công Tôn Vũ mặt mày áo não chạy xuống, chạy đi tìm Miêu động chủ tính sổ, bị hắn gài bẫy rồi!

Tìm được Miêu đại động chủ, Công Tôn Vũ cũng không thể nào thật sự tính sổ với hắn, nếu thật sự xảy ra động thủ, cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Tôn kính là phải dựa vào thực lực đổi lấy, nếu là trước kia có thể Công Tôn Vũ sẽ không khách sáo với Miêu Nghị. Nhưng hôm nay Đông Lai động chủ cũng không giống như lúc trước, còn ai dám nói Miêu Nghị không cách nào đảm nhiệm vị trí Đông Lai động chủ? Người ta dám thách thức đơn đả độc đấu chính diện với Hùng sơn chủ!

Cho nên Công Tôn Vũ cũng chỉ là tìm Miêu Nghị oán trách một trận:

- Miêu động chủ, ngươi hại ta thật thảm, sơn chủ nào có đợi ta?

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Quan hệ giữa ngươi và sơn chủ, toàn bộ Nam Tuyên phủ ai mà không biết, ngươi chờ đợi ở dưới, không phải sơn chủ đang đợi ngươi còn có thể là chờ ai? Chẳng lẽ ngươi cho rằng là sơn chủ lệnh cho ta bảo ngươi đi gặp nàng sao?

Công Tôn Vũ nghe vậy không biết nói gì, bất quá nghe lời này cao hứng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

- Sơn chủ có chuyện gì vậy, vì sao nổi giận như vậy?

Y biết Tần Vi Vi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Tần Vi Vi nổi giận với mình. Bình thường nàng vẫn nói chuyện với y vẻ mặt ôn hòa, càng là lần đầu tiên nghe Tần Vi Vi nói chữ Cút với mình, khiến cho y cảm thấy vô cùng bối rối, có thể nói bị dọa sợ.

- Nổi giận với ngươi ư, không tới nỗi như vậy chứ, cũng phải, tính khí nàng là như vậy, dù sao ta cũng đã quen rồi.

Miêu Nghị nhún nhún vai.

- Cũng không thể nói như vậy, tính khí sơn chủ không xấu...

Công Tôn Vũ vội vàng giải thích giúp Tần Vi Vi.

Hai người đứng ở trong đình hàn huyên một hồi.

Về phần Tần Vi Vi, vốn là bị lời của Miêu Nghị khiến cho trong lòng không khỏi khó chịu, kết quả Công Tôn Vũ đột nhiên chạy tới, nói Miêu Nghị bảo nàng đang đợi y, làm như hai người thật sự có chuyện gì không muốn cho người ta biết. Lại thêm Công Tôn Vũ còn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng quen thuộc, khiến cho Tần Vi Vi có cảm giác như mình bị vũ nhục, rốt cục không đè ép được ngọn lửa giận trong lòng nữa, hoàn toàn bạo phát ra.

Lúc này nàng đang kích động đi tới đi lui trong lầu các.

Hồng Miên Lục Liễu yên lặng quan sát nàng. Hai người sống chung với nàng đã lâu, hiểu rất rõ tính tình của nàng. Miêu động chủ lừa gạt Công Tôn động chủ đi lên gặp mặt sơn chủ, tựa hồ đã làm cho sơn chủ tổn thương. Nhưng vì sao sơn chủ phải cảm thấy tổn thương vì chuyện này, từ trước tới nay nàng vẫn khinh thường không thèm quan tâm những tin đồn như vậy kia mà…

-----------

Sáng hôm sau các lộ động chủ đã đến đông đủ, thu hoạch các động cũng đã nộp lên đầy đủ.

Tần Vi Vi dẫn mười tên động chủ cỡi long câu chạy một mạch nhanh như điện chớp, chạy tới Thường Bình phủ.

So với năm trước đi Nam Tuyên phủ, lộ trình xa hơn gần gấp đôi, Miêu Nghị vẫn là lần đầu tiên tới Thường Bình phủ.

Nửa đường lại gặp phải một trận gió tuyết, sắc mặt Tần Vi Vi lạnh lùng chạy một mạch phía trước, không nói nửa lời.

Trên đường Công Tôn Vũ còn quan tâm, hỏi sơn chủ có muốn nghỉ một chút hay không.

Tình cảm quan tâm tràn đầy ấm áp như vậy khiến cho Tần Vi Vi mím môi thật chặt, không hề đáp lại, chỉ cắm đầu cắm cổ tiếp tục lên đường.

Dọc đường không dừng lại, sau khi tới Thường Bình phủ Tần Vi Vi bỏ mặc mọi người, buồn bực vào đại điện Thường Bình phủ.

Những người khác được an bài tạm nghỉ, Tần Vi Vi thì được Thanh Cúc dẫn tới phía sau đi gặp Dương Khánh.

Ai ngờ Dương Khánh thấy nàng, câu hỏi đầu tiên của y là:

- Có dẫn Miêu Nghị đến hay không?

Y biết Tần Vi Vi và Miêu Nghị quan hệ không tốt, sợ Tần Vi Vi nhìn Miêu Nghị không thuận mắt sẽ không dẫn đến.

Tạm thời không có người ngoài, Tần Vi Vi tức giận nói:

- Tới rồi.

Dương Khánh đã quá hiểu tính nàng, vừa nhìn cũng biết không thoải mái, không khỏi hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Có một số việc cho dù là người thân tới mức nào cũng không thể nói, Tần Vi Vi không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện khác lấy cớ che giấu, nàng lật tay đưa ra một miếng ngọc điệp:

- Cha xem qua sẽ biết.

Dương Khánh hơi lộ vẻ nghi ngờ nhận ngọc điệp rót pháp lực vào tra xét. Bên trong tự nhiên không phải là gì khác, là danh sách Miêu Nghị mở rộng nhân mã báo lên.

Xem qua nội dung bên trong, Dương Khánh nhướng mày, mở rộng nhân mã cũng không có gì, mấu chốt toàn bộ là người của Lam Ngọc Môn, thậm chí ngay cả cao thủ cấp Thanh Liên cũng chiêu mộ vào Đông Lai động, y đảo mắt nhìn về phía Tần Vi Vi:

- Đây là ý gì?

- Đánh cuộc với Miêu Nghị, thất bại…

Lúc này Tần Vi Vi bèn kể lại chuyện hôm trước sau khi Dương Khánh rời đi, Miêu Nghị coi trọng nhân mã của Lam Ngọc Môn, mà mình cho là Lam Ngọc Môn không dám gia nhập Nam Tuyên phủ, nhất thời tức giận mới nói Miêu Nghị có thể chiêu mộ bao nhiêu nàng sẽ phê chuẩn bấy nhiêu. Không ngờ rằng Miêu Nghị thật sự chiêu mộ một hơi hai mươi người của Lam Ngọc môn gia nhập Đông Lai động, khiến cho nàng ở vào thế cỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Dương Khánh sau khi nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

- Vi Vi, con đánh cuộc chuyện này với hắn để làm gì? Các ngươi quen biết nhau cũng đã lâu, trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ con còn chưa nhìn ra sao? Nếu con không muốn cho Miêu Nghị làm chuyện gì, cũng đừng kiên trì, nếu không thanh niên lỗ mãng kia chắc chắn sẽ không để cho con thất vọng. Con không thấy sao, lần nào hắn cũng biến chuyện không có khả năng trở thành có khả năng, ngay cả Tinh Tú Hải hắn cũng dám chạy đi còn sống sờ sờ trở lại, coi như ta phục tiểu tử kia rồi.

- Trong mắt tiểu tử kia chỉ có chuyện làm hay không làm, về phần làm được hay không chắc chắn không phải là vấn đề hắn suy tính, ít nhất không phải là vấn đề trọng điểm hắn suy tính. Tiểu tử kia không phải là người trông trước trông sau, chỉ cần hắn cảm thấy chuyện nên làm nhất định sẽ làm, nếu không cũng sẽ không chạy đi Tinh Tú Hải. Con đường đường là một sơn chủ, đâu cần đánh cuộc với hắn như vậy?

Bản lãnh nhìn người dùng người của y khá cao minh, phán đoán về Miêu Nghị không sai với sự thật bao nhiêu, đúng là Miêu Nghị không phải loại người trông trước trông sau.

- Con đã thốt lời ra khỏi miệng ngay trước mặt thủ hạ, cha bảo con làm sao thu lại được?!

Tần Vi Vi có vẻ tức tối nói:

- Dù sao quyền quyết định sau cùng ở trong tay cha, con đồng ý hay không không quan hệ, cha có thể phủ quyết.