Phi Thiên

Chương 1861: Vòng cấm (Thượng)




Chư Cát Thanh bị hắn nhìn sợ hãi, chỉ thấy Miêu Nghị vươn tay trới trước mặt nàng, kéo lụa trắng trên mặt nàng, mặt không biểu tình vung tay kéo lụa trắng.

Hành động này rất vô lễ, Chư Cát Thanh mím môi.

Miêu Nghị lại bị kinh sợ, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, tóc mây làn da trắng như tuyết, lông mày như tranh vẽ, đôi mắt sáng như sao, môi anh đào đầy đặn, đủ làm nam nhân phải siêu lòng, cái dung mạo tuyệt mỹ còn có phần hơn Tần Tịch.

Rốt cuộc hắn đã hiểu vì cái gì mà nữ nhân này lại dùng sa che mặt, không nghĩ tới dưới sa che mặt chính là dung mạo tuyệt sắc như thế.

Vừa ăn uống no say, tửu sắc kích thích tà hỏa trong lòng, Miêu Nghị nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn sang Diêm Tu và Dương Triệu Thanh, nghiêng đầu phát ra giọng mũi “Ân” một tiếng.

Hai người nhìn nhau, cả hai hiểu ý lui ra ngoài.

Chư Cát Thanh khẩn trương, quả nhiên kế tiếp xảy ra việc nàng lo lắng, Miêu Nghị rất bá đạo kéo nàng vào lòng, mỹ nhân trong ngực, ôm ngang nàng lên giường.

Ánh trăng chiếu vào mái hiên, trong phòng, Chư Cát Thanh không làm ra phản kháng gì cả, ngọc thể bày ra trước mặt Miêu Nghị, một đêm hoa nở hoa tàn không nói lời nào.

Bên ngoài phòng, Dương Triệu Thanh và Diêm Tu canh giữ ở cửa ra vào, không cho kẻ nào tới gần, bỏ qua đệ tử Ngọc Nữ Tông lo nghĩ.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Miêu Nghị thừa dịp trời còn tối rời đi.

Chuyên đã xảy ra nên không thể quản quá nhiều, sau khi bò ra khỏi thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Chư Cát Thanh liền hối hận.

Nhìn bóng dáng uyển chuyển tuyết trắng đưa lưng về phía mình, bao nhiêu cũng có chút nghĩ lại.

Nhớ năm đó mình còn là phàm phu tục tử, hắn từng nghe phong phanh chuyện xấu của các quyền quý trong thành Trường Phong, bản thân hắn còn xem thường, xác định vững chắc sẽ chửi bới một phen, mà hôm nay mình biến thành kẻ mình chửi bới năm đó.

Trên đường, hắn không quên dặn dò Diêm Tu và Dương Triệu Thanh:

- Việc này đừng cho phu nhân biết rõ.

- Vâng!

Hai người thủ ngoài cửa một đêm, lặng lẽ nhìn nhau, cũng không dám nói nhiều.

Sau một đêm xuân tình, mấy trưởng lão Ngọc Nữ Tông lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt không biết mở lúc nào.

Cót kẹtzz! Cửa mở.

Chư Cát Thanh mặc bộ váy dày trắng và mái tóc dài xõa vai bước ra ngoài, đứng trên bậc thang, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nàng đứng trong sương sớm.

Mấy trưởng lão lặng lẽ nhìn nhau, không có ai lên tiếng, nhiều năm như vậy, chưởng môn chưa từng dùng mặt thật gặp người, đều dùng sa che mặt, đây là lần đầu tiên. Cho dù trước kia có người nhìn thấy cũng phải cảm thán, tư sắc càng hơn năm đó, tuyệt sắc thế gian!

Chư Cát Thanh bình tĩnh tuyên bố:

- Từ hôm nay trở đi, ta là nữ nhân của thánh tôn!

Lời này tương đương xác định đêm qua nàng phát sinh quan hệ với Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng không trực tiếp quay về Vô Lượng Thiên, hắn tìm tĩnh cốc sau đó nhảy xuống suối tắm rửa.

Trong phủ đại tổng quản Vô Lượng Thiên. Dương Khánh đứng chắp tay ngoài lầu các, nhắm mắt đón ánh bình minh.

Thanh Mai bước nhanh vào lầu các, đứng sau lưng Dương Khánh và thấp giọng nói:

- Đại nhân, Ngọc Nữ Tông truyền tin tức, sáng nay chưởng môn Chư Cát Thanh tháo sa che mặt gặp người.

- Ah!

Dương Khánh mỉm cười, nói:

- Nghe đồn dung mạo Chư Cát Thanh như thiên tiên, cũng không biết là thật hay giả! Nữ nhân này hùng tâm bừng bừng, ngày hôm qua làm ra động tĩnh lớn như thế, ý đồ mượn thế của thánh tôn giúp Ngọc Nữ Tông quật khởi.

Thanh Mai lặng lẽ bổ sung một câu:

- Đêm qua Chư Cát Thanh ngủ trong phòng thánh tôn một đêm.

Dương Khánh động dung, bỗng nhiên mở mắt nhìn Thanh Mai một lát, lộ ra ý hỏi thăm.

Thanh Mai khẽ gật đầu.

Dương Khánh im lặng hồi lâu, lạnh nhạt nói:

- Ngươi báo với phu nhân một tiếng.

Trong chốc lát Tần Tịch bước ra khỏi lầu các, nàng nói chuyện với Thanh Mai vài câu sau đó đi Vô Lượng Cung gặp mặt Vân Tri Thu.

Khi Tần Tịch và Vân Tri Thu bước chậm trong hoa viên ngắm sương sớm, Tần Tịch trong lúc lơ đãng lộ ra chuyện bên phía Ngọc Nữ Tông.

Vân Tri Thu dừng bước, vẻ mặt lạnh buốt dần dần hòa hoãn lại, nói:

- Đại nhân thừa nhận áp lực không nhỏ tại Đại Thế Giới, tìm nữ nhân thư giãn cũng là việc hợp tình hợp lý, cho nên đại nhân làm đúng, nữ nhân kia sai vì không biết trời cao đất rộng! Ngươi trở về chuyển cáo Dương Khánh, nữ nhân đại nhân chạm qua sẽ bị đại nhân độc chiếm. Không cho phép nam nhân khác chạm vào, lại bảo Chư Cát Thanh truyền chức chưởng môn cho Diệp Tâm, Biên đại nhân không chịu nhận Trung Túc Tinh Cung trong Tinh Túc Hải, bảo Chư Cát Thanh đi tọa trấn Trung Túc Tinh Cung. Lại nói với Dương Khánh thông báo Tinh Túc Hải, không có ta cho phép, Chư Cát Thanh không được bước ra khỏi Trung Túc Tinh Cung nửa bước, cũng không cho phép nàng liên hệ với bất cứ ai của Ngọc Nữ Tông. Kẻ trái lệnh trảm! Cũng nói với Chư Cát Thanh, đại nhân không có làm ra chuyện lén lút không dám gặp người, nếu không muốn Ngọc Nữ Tông biến mất trên đời, Ngọc Nữ Tông tốt nhất không nên truyền ra lời đồn nhảm có hại danh dự đại nhân. Nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Tần Tịch âm thầm kinh hãi, đây chẳng khác phải bảo Chư Cát Thanh đi tọa trấn Trung Túc Tinh Cung, đây là muốn đày Chư Cát Thanh giam lỏng trong lãnh cung.

Nàng do dự trong chốc lát, nói:

- Thánh tôn đã sủng hạnh Chư Cát Thanh, nếu thánh tôn hỏi tội...

Đột nhiên Vân Tri Thu cắt lời nàng:

- Các ngươi nói với đại nhân đây là ý ta, bảo đại nhân đi tìm ta! Lập tức bảo Dương Khánh đi làm, trong mười ngày không thấy Chư Cát Thanh xuất hiện trong Trung Túc Tinh Cung, ta sẽ hỏi tội Dương Khánh!

- Vâng!

Tần Tịch nhanh chóng rời đi.

Tin tức lọt vào tai Dương Khánh, Dương Khánh không nói nhiều, bảo Thanh Mai:

- Ngươi dẫn người tự mình đi Ngọc Nữ Tông một tiếng, làm theo lời phu nhân nói.

Lúc gần chạng vạng tối, Miêu Nghị mới quay về Vô Lượng Thiên, Vân Tri Thu tươi cười nghênh đón giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nàng sửa nếp nhăn trên quần áo Miêu Nghị, cũng quay đầu hỏi Dương Triệu Thanh và Diêm Tu:

- Chuyến đi Ngọc Nữ Tông thuận lợi không?

Vừa nghe lời này, nội tâm Miêu Nghị căng thẳng.

Diêm Tu và Dương Triệu Thanh nào dám nói hưu nói vượn, cũng giả bộ như không có việc gì, song song trả lời:

- Tất cả thuận lợi!

- Vậy là tốt rồi!

Vân Tri Thu mỉm cười kéo tay Miêu Nghị đi vào, bình thường giống như không có việc gì, Miêu Nghị cũng cảm thấy tốt.

Ngọc Nữ Tông, sau một đêm điên loan đảo phượng, thân thể Chư Cát Thanh cảm thấy không khỏe ngồi xử lý sự việc trong thư phòng, sau đó nàng đi nghỉ ngơi điều dưỡng, tâm tình không có không tốt, ngược lại còn chờ mong ngày Ngọc Nữ Tông quật khởi.

Nhưng lúc Thanh Mai đến lại đánh nát nàng tưởng tượng.