Phi Thiên

Chương 1837: Như hổ thêm cánh




Thấy kế bị xuyên thấu, Tàng Lôi bỏ lại một câu:

- Ta không được!

Sau đó Tàng Lôi chạy trốn sang bên Vân Ngạo Thiên, Mục Phàm Quân.

Tư Đồ Tiếu lập tức điều khiển quỷ hỏa xanh lè nương thân thể cao lớn của quái đầu bò yểm hộ hợp sức với Cơ Hoan chống đỡ, vừa đánh vừa lui.

Chu Thiên Ti phát cuồng, hai người miễn cưỡng chống đỡ.

Vân Ngạo Thiên giơ đao lơ lửng, ngoái đầu hỏi:

- Bọn họ ngăn không được, nàng sao rồi?

Mặt Mục Phàm Quân đã hơi hồng hào, nàng mở mắt ra, tóc tai bù xù gật đầu, hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Vân Ngạo Thiên cầm đao giang hai tay ra, mắt đỏ ngầu trầm giọng quát:

- Ma Hành Thiên Hạ!

Trong phút chốc ma khí đen đặc lượn lờ quanh thân Vân Ngạo Thiên, nhanh chóng ngưng tụ thành hai hình cầu to cỡ bàn tay, đen nhánh sau lưng lão. Vân Ngạo Thiên vung hai vai, hai quả cầu đen như phá kén trọng sinh bắn ra hai cái cánh dài cỡ trượng như cánh dơi, mỏng như cánh ve, đen như mực.

Biểu tình Mục Phàm Quân giật mình nhìn.

Tàng Lôi lao tới kêu lên:

- Đại ma đầu, ngươi làm sao vậy? Sao trước kia chưa từng thấy ngươi thi triển?

Vân Ngạo Thiên phớt lờ Tàng Lôi, mang theo hai cánh xoay người lại vươn tay hướng Mục Phàm Quân.

Mục Phàm Quân hơi giật mình rồi lao tới nắm tay Vân Ngạo Thiên.

Vù vù vù vù vù!

Đôi cánh dơi to vỗ đập bắn ra như mũi tên rời dây cung. Vân Ngạo Thiên kéo Mục Phàm Quân nháy mắt bay vút đi, tốc độ nhanh khiến Tàng Lôi trợn mắt há hốc mồm.

Chu Thiên Ti đang huơ đao điên cuồng chém, nhát đao cương chém eo quái đầu bò. Bỗng một bóng người hai cánh bay ra từ sau eo quái đầu bò.

Chu Thiên Ti giật mình nhanh chóng chém mấy nhát đao cương, đôi ánh vèo một tiếng né sang bên.

Cùng lúc đó, đôi cánh lộ ra một bóng người, Mục Phàm Quân hiện hình đấm một cú. Bảy phích lịch lóe sáng trên cánh tay Mục Phàm Quân dữ tợn uốn lượn cùng đánh vào đại đao trên tay Chu Thiên Ti.

Chu Thiên Ti đang huơ đao nhìn chằm chằm Vân Ngạo Thiên mọc cánh bay vòng không ngờ chiêu đánh bất ngờ này, gã bị điện toàn thân run lên một cái.

- Phụt!

Khóe môi Mục Phàm Quân chảy máu đấm ra một cú đấm khác, bảy phích lịch cùng đấm vào người Chu Thiên Ti.

Chu Thiên Ti bị điện đầy người gầm lên:

- A!

Chu Thiên Ti cuồng bạo huơ đao chém vào Mục Phàm Quân.

Vèo!

Vào phút nguy cấp có hai bóng người vỗ cánh lướt qua nhanh như tia chớp, mang theo bóng đao màu đỏ.

Máu phun ra, Chu Thiên Ti trợn to mắt, đầu bay ra.

Hai cánh khép, bóng người dừng trên không trung. Vân Ngạo Thiên ẩn trong đôi cánh to chậm rãi xoay người nhìn, đại đao trong tay không dính một giọt máu nhưng đã chém đầu Chu Thiên Ti.

Chỉ một đao!

Dùng tốc độ làm rối loạn tinh thần Chu Thiên Ti, sáng tạo khoảng trống công kích cho Mục Phàm Quân. Một kích của Mục Phàm Quân làm Chu Thiên Ti hơi khựng lại, Vân Ngạo Thiên thừa dịp ngắn ngủi đó vụt qua, bắt giữ cơ hội mau mà chính xác, một đao chặt đầu Chu Thiên Ti xuống.

Hai người phối hợp rất ăn ý, Vân Ngạo Thiên thậm chí không nói cho Mục Phàm Quân biết nên làm gì. Mục Phàm Quân thấy Vân Ngạo Thiên kéo mình bay nhanh liền hiểu ý, hai người hợp tác một kích trí mạng.

Ngực quái đầu bò lộ ra cái đầu Cơ Hoan nhìn, hai tay Tư Đồ Tiếu nâng mỗi bên một đoàn lửa ma trơi ngơ ngác nhìn Chu Thiên Ti không đầu, tứ chi co giật.

Tàng Lôi chạy về:

- Thiện tai thiện tai...

Khóe môi Mục Phàm Quân dính máu người lảo đảo, mặt lại tái nhợt.

Vèo!

Chiến giáp Hồng Tinh trên người Chu Thiên Ti thu về, cái xác không đầu phát ra ánh sáng bảy sắc.

Đột nhiên một con nhện màu đen to năm, sáu trượng hiện ra, nó múa may chân giữa hư không liên tục lăn lộn, pháp lực dâng trào bốn phía, không có đầu nhưng chưa chết, dư uy còn đó.

Tư Đồ Tiếu nhanh chóng lao qua thừa dịp con nhện to lăn lộn thì hai lửa ma trơi xanh âm u bắn ra, cùng đốt bụng con nhện không đầu. Lửa ma trơi xanh âm u khuếch trương thiêu đốt.

Vân Ngạo Thiên quay đầu quát:

- Mới rồi có người mật báo, không tiện ở lại đây lâu. Đại hòa thượng mau nhặt đồ đi!

Tàng Lôi nghe vậy nhanh chóng bay đi, đáp xuống tinh thể bất quy tắc bị đánh thủng cái lỗ to, nhanh chóng thanh lý đồ đạc trên sáu cái xác. Bình thường người xuất gia hay làm việc siêu độ, Tàng Lôi thanh lý xong niệm một tiếng ‘a di đà phật’.

Quỷ hỏa thiêu đốt, nhện to không đầu vùng vẫy kịch liệt bỗng chạy sâu vào trời sao, tốc độ siêu nhanh, cầu sinh sắp chết. Tuy không có đầu nhưng tốc độ vẫn là cảnh giới Thải Liên.

Cơ Hoan kinh kêu:

- Nguy rồi, đồ của ba mục tiêu đều ở trên người nó!

Vèo!

Vân Ngạo Thiên đập cánh đuổi theo ngay, dần rút ngắn khoảng cách. Đuổi kịp rồi đại đao trên tay Vân Ngạo Thiên kéo ra vệt đỏ, một nhát đao chém vào phần đuôi nhện không đầu, nó không thể bay tiếp, các chân co giật quán tính tiếp tục đi tới.

Vân Ngạo Thiên đáp xuống lưng nó, đao cắm vào cơ thể nó kéo ngược về.

Cơ Hoan thu yêu khí ngây người nói:

- Tốc độ này... Đại ma đầu làm sao vậy? Sao trước kia không thấy hắn thi triển công pháp này? Nếu trước kia thi triển ra thì chúng ta làm sao đánh lại hắn được?

- Không biết.

Tư Đồ Tiếu lẩm bẩm:

- Như hổ thêm cánh...

Vân Ngạo Thiên kéo xác nhện không đầu về, quát:

- Lão quỷ, thu lại quỷ hỏa của ngươi đi, đừng hủy Kết Đan!

Lửa cháy lớn, Vân Ngạo Thiên cũng không dám dính vào quỷ hỏa, nhanh chóng thoát khỏi người con nhện to.

Tư Đồ Tiếu giơ hai bàn tay, lửa ma trơi cháy hừng hực hóa thành hai con rồng lửa xanh ngắt chui vào tay gã, hút sạch lửa trên người nhện to.

Nhện to không còn nhúc nhích, Cơ Hoan lập tức đáp xuống người nhện tìm kiếm. Một viên Kết Đan rực rỡ sắc vàng rơi vào tay Cơ Hoan.

Cơ Hoan huơ huơ, cười nói:

- Ha ha ha! Một trăm ức Hồng Tinh vào tay, có thể trả nợ Miêu tặc rồi!

Tư Đồ Tiếu cười khùng khục lục ra thứ khác trên người Chu Thiên Ti:

- Toàn là tiền vặt.

Tư Đồ Tiếu kéo ra ba cái xác dính trên xích sắt:

- Đây mới là tiền lớn, phát tài, chuyến này giàu thật rồi!

Vân Ngạo Thiên quát to:

- Đừng dằng dai nữa, chờ khi cao thủ đến thì chúng ta không có cả mạng sống, mau lên!

Đôi cánh sau lưng Vân Ngạo Thiên tan rã thành ma khí hùng hồn chui vào cơ thể.

Vân Ngạo Thiên lắc mình đến bên cạnh Mục Phàm Quân, nâng tay nàng:

- Có sao không?

Mục Phàm Quân suy yếu lắc đầu nói:

- Không sao.

Thật ra bị thương nặng chưa lành lại dốc sức đánh một kích khiến Mục Phàm Quân bị thương càng nặng hơn, nhưng tính tình nàng háo cường.

Mục Phàm Quân không muốn dây dưa với Vân Ngạo Thiên, nàng mạnh kéo tay lão ra:

- Buông tay!

Nhưng bây giờ Mục Phàm Quân không có sức giằng co với Vân Ngạo Thiên, lão mặc kệ nàng, lấy một gốc tinh hoa tiên thảo ra, bóp miệng nàng nhét vào. Vân Ngạo Thiên kéo Mục Phàm Quân vào ngực ôm chặt.

Mục Phàm Quân trợn to mắt phượng, nổi giận, không cho phép lão ma đầu sàm sỡ trước mắt công chúng được. Mục Phàm Quân tính nổi sùng nhưng mắt trợn trắng, ngất xỉu.

Vân Ngạo Thiên thi pháp làm Mục Phàm Quân xỉu, nhìn khuôn mặt nàng một lúc, ngước đầu lên thấy Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan chạy lại, biểu tình quái dị nhìn lão.