Phi Thiên

Chương 1813: Dám âm lão tử (Thượng)




Đinh đinh!

Miêu Nghị rút kiếm cầm trong tay, búng thân kiếm, lạnh nhạt nói:

- Đừng nói nhảm, Hiển Thánh nhất phẩm thì sao? Hiện giờ là thiên hạ của Phật Chủ, Thanh Chủ, nếu ngươi có bản lĩnh đó thì tại sao không bảo vệ được Yêu Chủ? Đừng nói lời không thực tế, mà trên người của ngươi có cái gì thì giao cho ta ngay bây giờ đi, miễn thứ nào thỏa mãn được khẩu vị của ta thì ta sẽ thả ngươi đi, thấy sao?

Con mắt màu lam dựng đứng của Thận Mê lấp lóe nhìn Miêu Nghị, hiểu rằng hắn không dễ lừa, nghe tu vi của nó mà hắn vẫn bình tĩnh như không. Người này đã trải qua sóng gió, thấy vài trường hợp lớn.

Thận Mê khẽ thở dài:

- Lúc Bạch Chủ giam cầm ta sao có thể cho trên người ta mang theo thứ gì? Sớm lấy sạch đồ trên người ta rồi. Nói đi phải nói lại, tuy người của ta không có gì nhưng nếu ta thoát khốn thì muốn cướp ít đồ rất dễ.

- Bớt giở trò đó đi, một kẻ bỏ chủ sẽ vì ta mà mạo hiểm bị lộ thân phận đi cướp đồ? Lão yêu quái nhà ngươi vừa thoát khốn chắc chắn tìm một chỗ trốn đi nghỉ dưỡng để mưu đồ sau này! Lão yêu quái kia, ngươi nói chuyện không thành ý, tưởng ta như con nít ba tuổi dễ lừa, ta không cảm thấy có gì để bàn nữa. Bạch Chủ hao hết công sức nhốt ngươi tại đây, chỉ nhốt chứ không giết chắc có ý riêng, nếu không vì điều đó ta đã làm thịt ngươi lâu rồi. Ta không giết ngươi thì ngươi nên cảm tạ trời đất, đừng có mưu đồ xấu xa, ngươi tiếp tục ngoan ngoãn ở lại đây đi!

Miêu Nghị cười nhạt huơ kiếm, hắn nhìn đông ngó tay, lo tìm kho báu của mình mới là việc chính.

Nghe câu đó Thận Mê lộ biểu tình tức giận, nhưng vẫn cố dịu dàng nói:

- Chỗ của ta có một món bảo bối, giấu trong mắt ta này, ngươi hãy xem.

Có bảo bối gì?

Miêu Nghị mới xoay người đi chợt ngẩn ra, quay đầu nhìn hướng con mắt màu lam đang nhìn hắn. Con mắt lam lóe tia sáng, sắc lam giữa con mắt ẩn đi lộ ra bảy sắc màu. Thoáng chốc bảy sắc hình cột lấp lánh sáng bắn ra từ giữa con mắt bảy sắc, rất là rung động hồn người. Một cột sáng bao phủ Miêu Nghị.

Người Miêu Nghị rung lên, nhìn chằm chằm con mắt chính giữa bảy màu khó thể dời đi, bên tai loáng thoáng nghe giọng nói không ra nam hay nữ triệu hoán:

- Lại đây... Lại đây...

Miêu Nghị bị ánh sáng đó bao phủ, Đường Lang trong trữ vật thủ trạc, Hắc Thán trong túi thú lại xao động.

Miêu Nghị bản năng đi tới hai bước nhưng loại triệu hoán yếu ớt này khó thể mê hoặc hắn hoàn toàn, hắn lắc đầu tỉnh táo lại, nhanh chóng nghiêng đầu không nhìn giữa con mắt bảy sắc màu nữa, nhìn nó làm hắn cảm giác toàn tinh thần chìm trong mắt bảy sắc không thể thoát ra.

Miêu Nghị lắc người sang bên né cột sáng con mắt đó bao phủ. Cột sáng lại quét đến nhưng vì bị góc độ ngăn cản nên không cách nào chiếu vào Miêu Nghị được.

Thoát khỏi cột sáng thì tinh thần của Miêu Nghị liền bình ổn lại. Đường Lang trong Vân Khiếu, Hắc Thán trong túi thú cũng yên tĩnh. Dù đã thoát hiểm nhưng cảnh vừa rồi khiến Miêu Nghị thầm sợ hãi, tâm diễm hộ thể suýt không ngăn được ánh mắt của quái vật này, may có tâm diễm hộ thể, nếu không hắn chẳng thể cưỡng lại ánh mắt quái vật dụ dỗ.

Khủng bố nhất là Miêu Nghị không hề cảm nhận dao động pháp lực trên người đối phương, suýt nữa gục ngã rồi. Đối diện lão yêu quái như vậy thật khó đề phòng. Miêu Nghị thở phào, ngoái đầu nhìn ngọc trai to lớn, hắn giơ bảo kiếm Hồng Tinh trong tay lên nhìn nhìn.

Miêu Nghị nhìn bảo kiếm trong tay, không biết có mưu ma chước quỷ gì. Khóe môi Miêu Nghị cong lên, nhìn là biết sẽ không có chuyện tốt.

Cột sáng lấp lánh bảy sắc đang quét lung tung trái phải trên dưới tìm kiếm bóng dáng Miêu Nghị, khi không thấy hắn đâu thì nó hơi hoảng loạn.

Ánh mắt quái dị rất nhanh biến mất, sau đó là giọng nói cực kỳ bất an của Thận Mê:

- Không thể nào! Sao có thể như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có tu vi gì?

Chỉ chớp mắt giọng nói không ra nam nữ trở nên già nua khàn khàn, dường như bỗng chốc già đi rất nhiều.

Đinh đinh!

Miêu Nghị búng bảo kiếm kêu leng keng, hắn chậm rãi đi tới chính diện Thận Mê, nhìn nó. Miêu Nghị hơi bất ngờ vì thấy Thận Mê không chỉ giọng trở nên già nua, thân thể trong vỏ ngọc trai cũng trở nên tối tăm, đặc biệt con mắt màu lam đã biến thành lam nhạt, không còn dáng vẻ lúc trước, có dấu hiệu tinh huyết bị hao tổn lớn.

Miêu Nghị đảo tròng mắt, hắn đã nhìn ra pháp lực của lão yêu quái này bị phong cấm, chiêu vừa rồi dường như nó liều mạng tiêu hao tinh huyết cưỡng ép thi triển ra, hèn gì không cảm nhận được chút pháp lực nào, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Lão yêu quái, ngươi đã là tù nhân còn dám âm lão tử, ta thấy ngươi chán sống thật rồi!

Miêu Nghị liên tục huơ bảo kiếm trong tay, vẻ mặt xấu xa đến gần, khỏi nói cũng biết tiểu tử này muốn đâm đối phương mấy nhát.

Thận Mê kinh hoàng nói:

- Ngươi đừng làm bậy!

Miêu Nghị đột nhiên dừng bước lại gật gù nói:

- Đúng là không thể xằng bậy.

Tia điện lượn lờ trên người Thận Mê nhắc nhở Miêu Nghị, nếu đâm hai nhát kiếm không biết có bị điện đốt trúng không, lỡ bị điện bay đi thì sẽ bị Thận Mê khống chế được, suýt trúng bẫy của lão yêu quái này.

Miêu Nghị tùy tay móc một khối diễm chi tinh thạch ra, lạnh lùng cười:

- Lão tử và ngươi không oán không thù, ngươi đã hố ta trước thì đừng trách ta bất nhân sau!

Chuyến này Thận Mê thật sự luống cuống, giật mình kêu lên:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta có gì từ từ nói, vừa rồi là hiểu lầm, thật sự, chúng ta bàn lại từ từ, đừng xúc động.

Miêu Nghị cười gằn:

- Ngươi muốn giết ta còn không cho ta xúc động? Rốt cuộc là ai xúc động? Hôm nay cho ngươi nếm cái giá của sự xúc động!

Đầu ngón tay Miêu Nghị kẹp diễm chi tinh thạch lật lại.

Vù vù vù vù vù!

Một ngọn lửa nóng cháy bùng lên, Miêu Nghị tùy tay vung, một đoàn lửa cháy ném vào vỏ ngọc. Lửa đốt thịt ngọc trai màu mỡ cháy hừng hực.

Thận Mê không thể chống cự chút nào phát ra tiếng hét thảm thiết:

- A!

Thận Mê run rẩy hét chói tai cầu xin:

- Tiểu huynh đệ, ta biết sai rồi, tha cho ta một mạng. Cầu ngươi tha ta một mạng, cứu mạng!

Nếu hai người hòa bình thì Miêu Nghị phớt lờ Thận Mê rồi, nhưng đã có hiềm khích, thả cao thủ khổng lồ này thì trừ phi mình chán sống. Đã kết thúc, nếu không thừa dịp này lấy mạng của lão yêu quái thì hắn không tên là Miêu Nghị.

Miêu Nghị tùy tay lại búng ra mười mấy khống diễm chi tinh thạch đã cháy lửa, từng cái bắn vào vỏ ngọc trai.

Mùi nướng khét lượn lờ trong không gian dưới lòng đất, tiếng gào rú thê lương của Thận Mê không dứt.

Miêu Nghị không có sở thích nhìn người bị ngược, cứ mặc kệ Thận Mê gào rú đi. Miêu Nghị xoay người đi, hắn cầm kiếm đánh giá khắp nơi tìm kho báu cho mình.

Miêu Nghị đi dạo một vòng không gian lòng đất, hắn hoang mang vì không tìm ra phòng kho báu chứa đồ. Miêu Nghị thi pháp quét vách đá khắp nơi, phát hiện rất chắc, nơi này không đào ra không gian khác để giấu kho báu, chuyện gì đây?