Phi Thiên

Chương 181-2: Chiêu binh mãi mã (8)




Đây là đang cảnh cáo Miêu Nghị không cho chiếm nhiều tài nguyên Đông Lai động, sau đó nàng quay đầu lại quát to với những người khác:

- Chúng ta đi!

Rốt cục dẫn theo cả bọn vội vàng rời đi.

Miêu Nghị đưa tay ra muốn gọi nàng khoan đi đã, sau khi nhận danh sách mình báo lên hãy đi. Nhưng hắn quay đầu nhìn lại tình huống bên Hồng Trường Hải, không biết còn phải đợi bao lâu, mình chỉ là một động chủ cũng không có đạo lý yêu cầu sơn chủ ngoan ngoãn chờ đợi mình, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm này.

Diêm Tu bên cạnh thở dài một tiếng trong lòng, cảm giác động chủ làm như vậy có vẻ quá khoa trương, bèn nhắc nhở:

- Động chủ, ngươi thật vất vả cứu được sơn chủ một mạng, Diêm Tu cho là nên nhân cơ hội này giải hòa quan hệ mới đúng.

- Lão cho là ta không muốn hòa giải quan hệ với ả hay sao? Nhưng lão cũng đã thấy thái độ của ả thế nào rồi, từ đầu đến cuối không có một câu nói tốt với ta, rõ ràng là thấy ta không thuận mắt, có ai đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy?! Nói trắng ra tiện nhân kia chính là một kẻ bất cận nhân tình, sớm biết vậy để mặc ả chết quách cho xong!

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng.

Bên Hồng Trường Hải, sau khi điểm đủ hai mươi người, lão lại kéo hai tên đệ tử thân truyền sang bên nói nhỏ một hồi, một người tên là Nguyên Phương, một người tên là Lại Vũ Hàm.

- Nguyên Phương, Vũ Hàm, các con đã thấy tình cảnh vi sư hôm nay!

Hồng Trường Hải thở dài một tiếng.

Hai tên đệ tử trầm mặc gật đầu một cái, biết sư phụ đã làm hỏng bét, khiến cho bố cục cả Lam Ngọc môn thất bại trong gang tấc, lần này trở về sợ là sẽ chọc cho chưởng môn tức giận.

- Vốn là lần này dẫn các con ra ngoài là muốn tranh thủ một chức sơn chủ cho các con, không ngờ rằng… Ôi, bắt các con phải ra sức ở một Đông Lai động nho nhỏ, thật sự là ép uổng cho các con!

Hồng Trường Hải lại thở dài một tiếng.

Hai tên đệ tử tuổi không nhỏ lập tức song song chắp tay nói:

- Không ép uổng, sư phó cũng chỉ nghĩ cho các con, nghĩ cho Lam Ngọc môn mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Không cần nói lời khách sáo…

Hồng Trường Hải khoát tay áo một cái, nói:

- Ta không để cho những đệ tử Thanh Liên khác ở lại, mà để cho hai người các con ở lại cũng là có nguyên nhân. Đầu tiên những đệ tử Thanh Liên khác cũng không bằng lòng lưu lại, mà ta cũng không muốn hai người các con cùng ta trở về bị người ta xem thường chịu liên lụy, nấp ở Đông Lai động tránh né một thời gian cũng tốt.

- Tiếp theo là vi sư gặp phải chuyện này nhất định phải tự cứu, bởi vì lúc trước có tin mật báo, thật ra tên Miêu Nghị này và Dương Khánh bằng mặt mà không bằng lòng, sớm muộn cũng sẽ trở mặt với Dương Khánh. Nhưng hắn lại được Dương Khánh thưởng thức, trở thành tâm phúc của Dương Khánh, nếu có thời gian ắt sẽ thăng lên sơn chủ, vừa hay có thể phục vụ cho Lam Ngọc môn ta.

- Bảo các con ở bên cạnh hắn là muốn các con trợ giúp hắn leo lên, chờ tên này tích cóp đầy đủ thực lực, các con phải nghĩ biện pháp xúi giục khiến cho hắn làm phản Dương Khánh, Lam Ngọc môn ta sẽ nhân cơ hội này tiến vào Nam Tuyên phủ một lần nữa.

Nguyên Phương ngạc nhiên nói:

- Vậy hắn hẳn sẽ trở thành Dương Khánh thứ hai sao?

Hồng Trường Hải gật đầu nói:

- Chính là muốn cho hắn trở thành Dương Khánh thứ hai, để cho tiện khống chế hắn, hai người các con phải chú ý thu thập một ít điểm yếu bất lợi đối với hắn, chờ sau này lấy đó ra uy hiếp hắn, buộc hắn đi vào khuôn khổ, trước đó đối phó Dương Khánh chính là làm bớt đi cản trở cho hắn.

- Còn có một điểm, tên này chỉ là một động chủ Đông Lai động lại rộng rãi như vậy, một động chủ không có khả năng có được tài lực của cải dồi dào như vậy, các con ở bên cạnh hắn phải nghĩ biện pháp tìm hiểu con đường kiếm tiền của hắn. Chuyện này rất quan trọng, nếu như Lam Ngọc môn ta có thể sử dụng con đường kiếm tiền này, có thể nói hai người các con đã lập công lớn cho Lam Ngọc môn.

- Đây chính là mục đích ta bố trí các con nằm vùng bên cạnh hắn, có bố trí này, sư cũng không đến nỗi tay không mà về, đối mặt chưởng môn không cách nào ăn nói, các con đã biết khổ tâm của vi sư chưa?

Vốn trong lòng hai người có cảm giác uất ức thiệt thòi, nhưng lại không dám không nghe sư phó an bài. Thế nhưng sau khi nghe những lời này, hai người nhất thời tinh thần phấn chấn. Thì ra đây là sư phó âm mưu lo xa an bài, cũng không phải là hành động bất đắc dĩ không gượng dậy nổi, liên lụy đến hai người bọn họ.

Lúc này cả hai song song chắp tay nói:

- Đệ tử đã hiểu, sư phó yên tâm, chúng ta sẽ không để cho ngài thất vọng!

- Tốt, rất tốt, các con có thể hiểu được là tốt rồi!

Hồng Trường Hải vui mừng vỗ vỗ vai của hai người, đạo lý đã nói thông sẽ không cần nói nhiều, xoay người kêu hai người trở về.

Không bao lâu, Hồng Trường Hải đích thân dẫn dắt hai mươi người lấy hai đệ tử cầm đầu từ sườn núi bên kia chạy tới, dừng ở trước mặt của Miêu Nghị, đưa tay chỉ về phía mọi người nói:

- Miêu động chủ, ta đã mang người tới cho ngươi, đây là danh sách tư liệu của bọn họ.

Miêu Nghị nhận lấy ngọc điệp đưa tới tra xét, chú ý tới hai tên Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm có tu vi Thanh Liên, ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi:

- Ai là Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm?

- Nguyên Phương, Lại Vũ Hàm ra mắt động chủ!

Hai người song song chắp tay bái kiến, đã nhớ kỹ sư phó dặn dò, không hề lên mặt tự đại, vẫn giữ thái độ khiêm cung của thủ hạ.

Là hai lão đầu tử… trong lòng Miêu Nghị có hơi buồn bực, lại thêm tên hai lão già này còn giống như tên của nữ nhân, không thấy mặt còn tưởng hai người bọn họ là nữ nhân.

Nhìn lại những người khác, phát hiện tất cả đều là lão đầu tử, không thấy được một người nào trẻ tuổi.

Hắn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Diêm Tu sau lưng, Diêm Tu lập tức điều khiển long câu tiến lên một bước nghe lệnh, còn tưởng rằng hắn có gì căn dặn.

Ai ngờ Miêu Nghị lắc đầu một cái, cũng không căn dặn gì.

Lão không biết Miêu Nghị đang cảm khái trong lòng, Diêm Tu cũng là lão đầu tử, còn có một Yêu Nhược Tiên cũng là lão đầu tử, dường như là tu sĩ toàn bộ Đông Lai động chỉ có vị động chủ là hắn trẻ tuổi nhất. Một động chủ trẻ tuổi cai quản một đám lão đầu, đi ra ngoài có quá mức nổi bật hay không…

Bất quá suy nghĩ một chút cũng chấp nhận, thứ mình cần là tu vi của họ, không cần bề ngoài và tuổi tác, chỉ cần hữu dụng là được.

Lấy danh sách tư liệu xong, Miêu Nghị nhìn Hồng Trường Hải chắp tay nói:

- Hồng trưởng lão, ta còn có chuyện phải làm, cáo từ!

Hồng Trường Hải cũng chắp tay khách sáo nói:

- Miêu động chủ, mong rằng sau này chiếu cố đệ tử bản môn nhiều hơn!

- Chuyện này lão cứ yên tâm, chỉ cần nghe theo hiệu lệnh ta, ta sẽ không bạc đãi bọn họ, cáo từ!

- Thứ cho không thể tiễn xa!

Ánh mắt Miêu Nghị quét nhìn đám binh cường mã tráng thủ hạ của mình, lòng tin tăng lên gấp bội, tinh thần phấn chấn. Trong lòng hắn thầm gào thét, cẩu tặc Hùng Khiếu hãy chờ đó, lão tử sẽ phái binh tới chém Viên Chính Côn, xem ngươi có thể làm gì được lão tử.