Phi Thiên

Chương 1793: Tùy tiện




Đầu ngựa biến thành bộ dạng dữ tợn như sư tử đực mặt sắt, đầu có sừng hươu, hàm răng cưa biến thành răng nanh trắng phau. Răng nanh thò ra ngoài miệng, từ khi nào miệng Hắc Thán cắn ngang một con cá mập, con cá còn đang co giật.

Lông đen bóng sáng như mới được bôi sáp treo đầy bọt nước, Hắc Thán lắc đầu làm bọt nước tung tóe.

Thân hình đầy vảy giáp đen dưới cổ dần đi ra mặt nước, móng vuốt bén dưới cái đùi thô to từng bước đi vào bờ cát ven bờ, cái đuôi nhẹ vung, lúc trước đuôi rắn giờ như cái chùy dài.

Thể hình cao hơn bộ dạng long câu gần một nửa, thân thể dài hơn trước kia gần một nửa, Hắc Thán ngẩng đầu sà mông lắc đuôi.

Lúc Hắc Thán lăn lộn trong biển đã tẩy sạch vết máu trên người, ánh mặt trời phản chiếu màu đen tinh thuần sáng bóng, lông không có màu khác, không uổng cái tên Hắc Thán. Chỉ có răng là trắng phau, trong con mắt to khiếp người có một vòng sáng vàng tăng thêm uy thế đáng sợ.

Hắc Thán kéo cái đuôi đi ra mặt biển, chậm rãi bước trên bờ cát, từng bước nặng nề lún sâu, tiếng hít thở càng nặng.

Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ bản năng lùi xa chút. Hắc Thán bây giờ không giống hình dạng long câu dễ gần gũi, nó tràn đầy khí thế hung hãn, thân hình đen tuyền nhỏ giọt nước hơi đáng sợ.

Miêu Nghị mặt không biểu tình đứng yên tại chỗ nhìn thẳng vào mắt Hắc Thán.

Vù!

Đầu gối Hắc Thán bỗng mềm nhũn, hơi thở nặng nề hơn, chi thô to chống đỡ nó. Miêu Nghị nhìn tứ chi của Hắc Thán, thấy bốn chân nó mềm nhũn chứ không mạnh mẽ như lúc trước chạy nhanh, hắn cau mày không biết làm sao.

Khi Hắc Thán dừng lại chỉ còn cách Miêu Nghị mấy bước, mắt lóe tia đăm chiêu thỉnh thoảng quay đầu nhìn Miêu Nghị, dường như phát hiện hắn nhỏ hơn trước nhiều. Hắc Thán quay đầu qua trái phải nhìn thân thể mình, chợt nhận ra nó mới là biến to, khi đứng cùng Miêu Nghị thì trên cao nhìn xuống hắn.

Trên bờ cát, Hắc Thán nhìn xuống Miêu Nghị, hắn ngẩng đầu nhìn nó. Từng đợt sóng lên xuống gần sau lưng Hắc Thán, hình ảnh quỷ dị tĩnh lặng thật lâu.

Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ nhìn nhau, không kiềm được lui ra, sự bình tĩnh của Miêu Nghị khiến hai người câm nín. Không thấy dao động pháp lực trên người Miêu Nghị, không hề đề phòng Hắc Thán lúc trước đã điên cuồng tấn công hắn, sự bình tĩnh đó là do niềm tin khiến người nghiêm nghị, là niềm tin giữa người và thú. Mắt Cơ Mỹ Lệ hấp háy nhìn Miêu Nghị có khía cạnh làm nỗi lòng nàng khác lạ.

Vân Tri Thu thầm thở dài, mặc dù Miêu Nghị trọng tình trọng nghĩa đôi khi khiến nàng thấy hơi lòng dạ phụ nữ, nên vài chuyện hắn không chịu làm thì nàng ở sau lưng làm cho hắn. Nhưng nói đi phải nói lại, loại nam nhân này khiến người rất yên tâm, ngươi không phụ hắn thì hắn sẽ không phụ ngươi.

Cảnh tượng trước mắt khiến Vân Tri Thu phải thừa nhận trên người Miêu Nghị giấu sức hấp dẫn nhân cách.

Miêu Nghị luôn khoanh tay đứng bỗng phá vỡ sự yên lặng giữa người và thú.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Mập chết tiệt!

Hắc Thán miệng ngậm con mồi còn nhỏ máu chợt ngước đầu lên, trong tiếng rôm rốp nó nhai ngồm ngoàm nuốt con cá mập xuống ngay, rồi rên rỉ như đứa trẻ chịu uất ức. Hắc Thán chậm rãi cúi đầu to dụi vào ngực Miêu Nghị.

Miêu Nghị vươn tay sờ mặt cứng rắn đen như sắt của Hắc Thán, vuốt sừng trên đầu nó, lại vuốt lông nó.

Hắc Thán ngước đầu lên, đầu lưỡi biến to đỏ thẩm thè ra liếm tay Miêu Nghị, lưỡi thè ra từ kẽ răng liếm tới liếm lui.

Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ không hiểu gì, nhưng Miêu Nghị thì hiểu ý, hắn giơ tay vuốt trữ vật thủ trạc, dường như không tìm thấy thứ mình muốn.

Miêu Nghị vươn tay ra sau:

- Thu tỷ nhi, có mang Kết Đan ngũ phẩm không? Cho ta một viên.

Vân Tri Thu búng một viên bay tới, Miêu Nghị không thèm quay đầu đón lấy, tùy tay ném cho Hắc Thán.

Đầu lưỡi đỏ thắm thò ra cuốn Kết Đan ngũ phẩm vào miệng, Hắc Thán nuốt cái ực.

Cơ Mỹ Lệ không biết nên nói cái gì. Thứ giá trị một trăm ức Hồng Tinh mà bị xem như thực vật đút cho ăn?

Nuốt Kết Đan vào khiến hơi thở của Hắc Thán càng nặng nề, Miêu Nghị nhìn tứ chi của nó, tứ chi thô to đang run nhẹ.

Hắc Thán trải qua tiến hóa tiêu hao hết năng lượng thân thể tích góp không chịu nổi nữa đã nặng nề té xuống, thân hình khổng lồ ngã trên bờ cát. Hắc Thán yên tâm gục ngã trước mặt Miêu Nghị, mí mắt nặng nề khép mở hai cái rồi yên lòng chậm rãi khép kín, lỗ mũi thở ra khí lưu thổi bờ cát gần mắt nó thủng cái hố to.

Miêu Nghị quay đầu hỏi:

- Mỹ Lệ, chuyện gì đây?

Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ cùng đi tới.

Cơ Mỹ Lệ nói:

- Chắc trong quá trình cơ thể tiến hóa tiêu hao hết năng lượng thân thể, lúc trước thân thể đã tích góp đủ năng lượng mới đủ để cho nó tiến hóa, không thì tiến hóa thất bại chỉ có đường chết, sẽ chết ngay tại chỗ. Chẳng lẽ các người luôn lấy Kết Đan cho nó ăn? Có thể chống đỡ đợt tiến hóa này thì các người đã bỏ bao nhiêu Kết Đan cho nó?

Miêu Nghị nhìn chằm chằm Hắc Thán trước mặt:

- Bao nhiêu Kết Đan đều không quan trọng, ta muốn biết nó hiện tại thế nào rồi, đã qua thời kỳ nguy hiểm chưa?

Cơ Mỹ Lệ trầm ngâm nói:

- Theo lý thuyết thì chắc không xảy ra chuyện gì nữa.

Miêu Nghị xoay người nhìn Cơ Mỹ Lệ:

- Nàng không thể xác định?

Cơ Mỹ Lệ lắc đầu nói:

- Lần đầu tiên ta thấy linh thú tiến hóa, chỉ có thể dựa vào cảm giác chứ không cách nào đưa ra đáp án khẳng định được.

Miêu Nghị nhíu mày nói:

- Vậy bây giờ nên làm sao?

Cơ Mỹ Lệ nói:

- Nếu không đoán sai thì chờ thể lực của nó phục hồi chắc sẽ tỉnh, nhưng ta không thể khẳng định. Mặc kệ nó, thuận theo tự nhiên đi.

Miêu Nghị im lặng, đành vậy. Miêu Nghị vòng quanh Hắc Thán ngắm nghía, vuốt người nó, sờ móng, giật cái đuôi, vạch miệng nó. Hai nữ nhân đi theo sau hắn ngắm xem.

Mặt trời lặn, ánh sao đầy trời, trong tiếng sóng biển rì rào khoanh chân tĩnh tọa canh giữ bên cạnh Hắc Thán, đối diện trời sao mênh mông và biển cả sâu thẳm.

Trong rừng núi không xa, Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ ngồi dưới đất, cảnh đêm trước mắt khá đẹp, hai người tán gẫu chuyện phụ nữ.

Cơ Mỹ Lệ thỉnh thoảng liếc hướng bờ biển, chợt hỏi:

- Phu nhân, tại sao đại nhân gọi con long câu này là béo tặc?

Vân Tri Thu cười khúc khích:

- Con long câu này tên là Hắc Thán, đại nhân vốn gọi là mập chết tiệt, sau này một lão già hay kêu Hắc Thán là béo tặc, lâu dần mọi người cũng gọi theo.

Cơ Mỹ Lệ hỏi:

- Đại nhân và con long câu này dường như có tình cảm rất sâu, là vì biết nó có năng lực thức tỉnh huyết mạch sao?

Vân Tri Thu nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều! Đại nhân mới vào Tu Hành giới thì làm mã thừa trong động Phù Quang ở Tử Vân Tiên quốc. Khi đó đại nhân không có tọa kỵ, động Phù Quang có một con long câu mập kỳ lạ, vừa lười vừa mập còn háu ăn, chạy thì không nhanh, không ai muốn nó. Đại nhân thì điều kiện có hạn, Hắc Thán mặc dù kém chút nhưng còn tốt hơn là không có tọa kỵ để cưỡi thay đi bộ.