Phi Thiên

Chương 1760: Kiến thức Đại Thế Giới (Thượng)




Vẻ mặt Miêu Nghị trầm xuống, nói:

- vậy ngươi còn tới tìm ta nói làm cái rắm gì?

Hồng Trần nói:

- Ta tới tìm ngươi là thực hiện hứa hẹn.

- Hứa hẹn?

Miêu Nghị ngẩn ra, hoài nghi nói:

- Ta từng đồng ý qua ngươi gì hay sao?

Hồng Trần cười khổ nói:

- Tây túc tinh cung, lúc phiên vân phúc vũ, không biết hôm nay ngươi ở tiểu thế giới có tính là phiên vân phúc vũ hay không?

Miêu Nghị nhớ chuyện cũ liền nghẹn lời, hắn làm sao quên những chuyện mình khẩu xuất cuồng ngôn, trí nhớ khắc sâu, Hồng Trần vừa nhắc nhở Miêu Nghị liền nhớ tới.

Nhớ rõ thì nhớ rõ, Miêu Nghị không đến mức không tự hiểu lấy mình, lúc trước hắn nói những lời kia là do ‘ tuổi trẻ khinh cuồng ’ lúc nói ra hắn không ngờ sẽ có ngày hôm nay, cái gọi là sống trong giang hồ càng lâu càng nhát gan, thậm chí hắn từng xấu hổ vì ước hẹn ngàn năm với Vân Tri Thu.

Hắn nhớ lại việc này, hắn tự hỏi bản thân mình vì sao lúc đó lại nói thế? Nhất là sau khi kiến thức thực lực Phong Bắc Trần càng thêm xấu hổ, năm đó hắn không biết trời cao đất rộng!

Có một điểm hắn hiểu được, đối tượng mình khẩu xuất cuồng ngôn đều là mỹ nữ, Hồng Trần và Vân Tri Thu đều là mỹ nữ, hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ không nói ra những lời này với người xấu, hắn hiện tại không dám suy nghĩ nhiều.

Không đề cập tới chuyện này khá tốt, vừa nhắc lại Miêu Nghị cũng xấu hổ.

- Lúc trước do ta khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi đừng xem là thật.

Hồng Trần lắc đầu nói:

- Ta cũng không xem là thật, hiện tại tạm thời lại đúng, nếu như không chê ta địa vị thấp không xứng với ngươi, cưới ta đi!

Thiệt giả? Miêu Nghị giật mình sững sờ, hắn nhìn nàng từ đầu xuống chân, lại từ chân nhìn lên đầu, cho dù hắn ngày hôm nay gặp nhiều mỹ nữ cũng không quên được thời điểm mình ngẩn người nhìn ngắm mỹ nữ đứng dưới gốc liễu già, tư sắc mỹ nữ như tiên, hắn do dự:

- Ngươi gả cho ta? Hiện tại ta đã có thê thất, ngươi nên hiểu ý nghĩa khi gả cho ta, ngươi chịu làm thiếp?

Sắc mặt Hồng Trần hơi gượng ép, nói:

- Làm thiếp thì làm thiếp, dù sao thiếp thất của ngươi cũng không ít, cũng không quan tâm có thêm một mình ta.

Hắn nghe lời này liền cảm thấy không đúng, đây không phải thái độ muốn gả cho mình, Miêu Nghị gãi gãi đầu, hỏi:

- Có phải Mục Phàm Quân bức ngươi hay không? Có phải nàng lại có ý đồ gì đó? Thứ cho ta nói thẳng. Miêu mỗ không phải là người gặp ai liền yêu ai, ngàn vạn đừng nói mang ta thay thế Phong Bắc Trần, bởi vì vừa ý địa vị của ta nên gả cho ta, ngươi không phải loại người như thế.

Hồng Trần là người không tranh quyền thế, ánh mắt ủ rũ, nói:

- Ta mệt mỏi! Sư phụ nói ta không có tiền đồ, nói ta ngốc, kỳ thật nội tâm ta hiểu rất nhiều việc, chỉ là ta tận lực trốn tránh, ta không muốn cuốn vào quá nhiều ân ân oán oán. Cho nên vẫn không sao cả, cho dù sư phụ nói gì với ta, có thể thừa nhận ta sẽ thừa nhận. Hôm nay quan hệ giữa ngươi và sư phụ biến hóa kỳ diệu, càng kéo Nguyệt Dao vào trong, thủ đoạn của sư phụ càng ngày càng quá đáng, ta đã không chịu nổi nữa.

- Ta không muốn đối kháng sư phụ, cũng không muốn liên lụy Nguyệt Dao, ta cũng không thể phản bội sư phụ, cho nên lập gia đình là tốt nhất. Ta cũng không biết giữa ngươi và lục thánh xảy ra chuyện gì, ta nhìn ra sư phụ có việc cầu ngươi, đối với ngươi và ta đều là cơ hội, nếu ngươi mở miệng cầu hôn. Chắc hẳn sư phụ sẽ không cự tuyệt.

Miêu Nghị im lặng, nếu hắn lên tiếng vào lúc này, Mục Phàm Quân sẽ không dễ dàng cự tuyệt, nhưng mà... Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Sư tỷ An Như Ngọc của ngươi gả con gái cho ta, sư muội lại gả cho ta, nên xưng hô thế nào?

- Quan trọng sao?

Hồng Trần bất đắc dĩ nói:

- Chỉ cần ngươi không ngại, ta không ngại. Sư phụ ta không ngại, cái nhìn của người khác không trọng yếu, chỉ cần ngươi có thể mang ta ra khỏi vòng xoáy phân tranh hiện tại, Nguyệt Dao cũng ít ràng buộc, nếu không ta sẽ không thể làm ra việc phản bội sư phụ, chỉ cần ta vẫn còn trong tay sư phụ, Nguyệt Dao vĩnh viễn sẽ trở thành thủ đoạn sư phụ kiềm chế ngươi.

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Nếu Mục Phàm Quân bức lão tử, ta sẽ làm thịt nàng.

Không nói sau trận đấu với Phong Bắc Trần, hắn có nắm chắc đối kháng lục thánh, sau khi dẫn Mục Phàm Quân tới Đại Thế Giới cũng có thể chém giết nàng.

Hồng Trần lắc đầu nói:

- Ngươi giết sư phụ Nguyệt Dao, Nguyệt Dao làm sao bây giờ? Không nói Nguyệt Dao, ngươi giết sư phụ ta, mặc kệ ta có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ đi tìm ngươi báo thù, chúng ta nhất định không chết không thôi, đến lúc đó ngươi có nguyện ý giết ta không? Nguyệt Dao có nên đi tìm đại ca báo thù hay không? Ngươi bức Nguyệt Dao điên hay sao? Đơn giản một chút, cưới ta đi, ngươi yên tâm, sau khi gả cho ngươi, ngươi nguyện ý muốn ta cũng tốt, không muốn muốn ta cũng được, chỉ cần cho ta một nơi yên tĩnh hẻo lánh là được rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, cũng không chiếm dụng tài nguyên gì của ngươi, ngươi vĩnh viễn không để ý tới ta cũng không sao, chỉ cần cho ta một nơi thanh tu hẻo lánh, ta chỉ muốn thoát ly nơi liên tục hỗn loạn này.

Miêu Nghị hiểu rõ, cũng nghe hiểu, nữ nhân này rất mệt mỏi, thầm nghĩ muốn danh chính ngôn thuận lấy cớ thoát ly Mục Phàm Quân ảnh hưởng, lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, đây là lý do thật tốt, lui một bước cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, đến lúc đó hắn và Mục Phàm Quân giết ngươi chết ta sống, một bên là sư phụ, một bên là trượng phu, nàng không muốn lẫn vào, chỉ muốn trốn trong một góc yên tĩnh.

Cho nên nói không phải vừa ý hắn, cũng không phải vừa ý quyền thế hắn hôm nay. Không đúng, hắn hôm nay có bao nhiêu quyền thế, nếu không Hồng Trần đại khái có thể tùy tiện tìm người gả, có gả cho người bình thường cũng vô dụng, người bình thường không cách nào ngăn chặn Mục Phàm Quân quấy nhiễu, gả cho năm thánh cũng không có khả năng, không nói trước Mục Phàm Quân sẽ không đáp ứng, năm thánh khác cũng không tự hạ thân phận biến thành nam nhân của đồ đệ Mục Phàm Quân, hôm nay cũng chỉ có mình mới thỏa mãn điều kiện của Hồng Trần.

Hiện tại Miêu Nghị mới chính thức xem trọng nữ nhân này, trong tình huống không rõ ràng cũng biết Mục Phàm Quân có việc cầu hắn, nắm thời cơ rất chuẩn, xem ra nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, ý nghĩ không đơn giản, đúng như nàng nói, kỳ thật trong nội tâm nàng biết rõ chỉ ‘ lười ’ quản, vẫn trốn tránh, có lẽ nàng đang chờ cơ hội danh chính ngôn thuận thoát ly Mục Phàm Quân.

Thấy hắn không nói lời nào, Hồng Trần thử hỏi:

- Ngươi không muốn vì Nguyệt Dao sao?

Miêu Nghị quay người đi về phía trước, chầm chậm ngồi xuống, lắc đầu:

- Không phải có nguyện ý hay không, là bên phía phu nhân của ta, thiếp thất vào cửa, chính thất không đồng ý, nếu chính thất không dung nạp ngươi, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Cũng không thể vì ngươi mà huyên náo hậu cung của ta không an ổn được.