Phi Thiên

Chương 1699: Trảm! (Hạ)




Cho dù sớm biết rõ kết quả hôm nay, Từ Đường Nhiên vẫn sợ hãi không dám nói gì, nếu không phải sớm biết Diệp Tầm Cao chết chắc, lúc trước hắn cũng không dám động thủ với Diệp Tầm Cao, sợ người ta sẽ trả thù hắn, nội tâm hắn đang nói thầm, làm cách nào kết thúc việc này?

Nội tâm Mộ Dung Tinh Hoa nói thầm, tên điên!

Hoàng Phủ Quân Nhu sợ hãi nhìn Miêu Nghị đang đứng trong đống thi thể, nội tâm nàng cũng nghĩ như Mộ Dung Tinh Hoa: Tên điên!

Đám người Vân Tri Thu đứng trên nóc nhà đều sợ hãi, trước kia các nàng cho rằng Miêu Nghị bắt đám người này quỳ để hả giận, ai ngờ hậu quả còn nghiêm trọng hơn các nàng suy nghĩ cả vạn lần. Hơn ba nghìn cái đầu rơi xuống đất, hơn ba nghìn cái đầu gia nô quyền quý Thiên đình lăn lông lốc. Miêu Nghị ra lệnh giết tất cả.

Vân Tri Thu chậm rãi dời ánh mắt từ thi thể nhìn sang Miêu Nghị.

Nàng không thể không thừa nhận, nàng vẫn chưa hiểu hết nam nhân của mình.

Hôm nay nàng đã nhìn thấy gương mặt khác của Miêu Nghị, đây là người sát phạt quyết đoán khi nắm quyền.

Âu Dương tỷ muội kinh hãi nhìn Miêu Nghị.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã sớm đoán trước hành vi của Miêu Nghị, trên thực tế lúc nhìn thấy đám người kia quỳ xuống, hai nàng đã sớm hoài nghi kết quả như thế.

Hai người theo Miêu Nghị thời gian rất lâu, cũng quá hiểu tính tình và phong cách hành sự của Miêu Nghị, chỉ cần Miêu Nghị thăng quan, một khi có người khiêu khích thì khẳng định sẽ có một đám người phải chết, hai nàng không ngạc nhiên khi thấy cảnh này.

Nếu Diêm Tu có mặt ở đây cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

- Ngưu Nhị làm việc không để ý hậu quả!

Mộc Tượng thổn thức truyền âm với Thạch Tượng.

Cảm nhận được pháp lực chấn động bên người, Vân Tri Thu phục hồi tinh thần lại, nàng truyền âm:

- Một khi bị nhiều quyền quý trả thù, chỉ sợ những người liên quan với đại nhân sẽ gặp chuyện không may, mọi người trở về chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị trốn về Tiểu Thế Giới!

Ai ngờ Thiên Nhi lại nói:

- Phu nhân, có lẽ không cần quá sốt ruột, đại nhân ngoài thô trong mảnh, không phải người lỗ mãng, nói không chừng đã sớm có chuẩn bị, đại nhân làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân.

Vân Tri Thu khẽ giật mình nhìn về phía nàng...

Rung động! Người ở hiện trường vô cùng rung động, mấy ngàn cái đầu bay lên cao, máu tươi phun xối xả, nhiều người sợ hãi run rẩy.

- Người của những của hàng này có cá lọt lưới không?

Đột nhiên Miêu Nghị đang đứng trong đống máu tươi cất tiếng hỏi.

Từ Đường Nhiên cung kính trả lời:

- Bẩm Đại thống lĩnh, có ít người không có trong cửa hàng ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn không thể bắt được, chúng ta đang làm công tác thống kê, đại khái bắt được ba bốn mươi người.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Đã phong tỏa cửa thành chưa?

Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên cùng trả lời:

- Đã phong tỏa!

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Truyền lệnh xuống, nếu những đào phạm kia đến tự thú, chỉ cần nguyện ý khai ra hành vi cấu kết làm loạn có thể miễn tội, tha cho bọn họ khỏi chết! Đồng thời thông báo với các cửa hàng trong Thiên phố, nếu có người dám thu nhận đào phạm, hoặc phát hiện đào phạm giấu diếm không báo đều nghiêm trị cùng tội.

- Vâng!

Bốn người đáp ứng.

Rất nhiều người vây quanh nghe xong hít khí lạnh, đây là kết đại thù đấy! Giết mấy ngàn người lại không bỏ qua cho mấy chục người bỏ trốn? Phong tỏa bốn cửa thành, cả Thiên phố đều phong tỏa, mà Thiên phố là nơi phồn hoa, hành tung của mấy chục người kia không thể thoát khỏi ánh mắt người khác, đại khai sát giới và cùng tội luận xử, sẽ không ai tự tìm phiền toái cho mình, đám người kia tự thú không?

- Ta tự thú!

Vừa mới nghĩ xong, trong đám người vây xem đã có người quỳ xuống, có người nhận ra đây là tiểu nhị của cửa hàng nào đó.

- Ta tự thú!

Có người dẫn đầu, lập tức có người thứ hai, thứ ba quỳ xuống...

- Tiểu nhân tự thú!

Đảo mắt đã có hơn mười con cá lọt lưới chạy ra tự thú, cả đám nơm nớp lo sợ thấp thỏm, cũng không biết Miêu Nghị nói có giữ lời hay không.

Hiển nhiên đám người này vừa rồi trốn trong đám người quan sát tình hình, tự biết Thiên phố bị phong tỏa không thể chạy, vì mạng sống không thể không tự thú.

Về phần những người chưa xuất hiện, hoặc không có mặt ở hiện trường không biết, hoặc còn ôm tâm tính may mắn.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Ưng Vô Địch, Ưng Vô Địch lập tức phất tay dẫn đám người tự thú đi lấy khẩu cung.

Ngay sau đó Miêu Nghị lại hạ lệnh:

- Từ hôm nay trở đi, tư nhân không được tổ chức thương hội nào trong Thiên phố, kẻ trái lệnh trảm! Các thương hội hiện có chia ra làm bốn, cũng phân chia theo khu vực quản lý, phân biệt nhét vào phạm vi quản lý của phủ thống lĩnh, mỗi một khu lại phân thành các khu nhỏ do tất cả thiên tướng trong phủ thống lĩnh đôn đốc kiểm tra, nghiêm khắc quản khống! Đây là Thiên phố của Thiên đình, không phải Thiên phố của quyền quý, nếu trong khu nào xuất hiện tình hình thương hội cấu kết với nhau, người phụ trách khu đó mang đầu tới gặp ta! Thống lĩnh bốn nội thành phụ trách thông báo toàn thành.

- Vâng!

Đám người Phục Thanh lĩnh mệnh.

Nội tâm Từ Đường Nhiên mừng thầm, có được quyền lợi nhúng tay danh chính ngôn thuận, không khác gì có thêm tài lộ.

Ánh mắt đám thiên tướng tỏa sáng, tâm tính cũng giống Từ Đường Nhiên, cấp trên ăn thịt, chúng ta uống canh, tất cả mọi người có ăn, đương nhiên ủng hộ quyết định của Đại thống lĩnh từ nội tâm.

Một đám thiên tướng hưng phấn hô to Đại thống lĩnh anh minh! Nhìn thi thể đầy đất nhưng nội tâm lại thỏa mãn.

Dù nội tâm nhiều người vẫn còn lo âu, không biết Đại thống lĩnh có thể vượt qua cửa ải này hay không, không nên cao hứng quá sớm.

Tất cả chưởng quầy đều âm thầm kêu khổ, về sau phải lấy thêm đồ vật hiếu kính lên trên.

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn sang người của những cửa hàng top một trăm, nói:

- Áp giải toàn bộ những thương hộ ý đồ mưu phản vào phủ thống lĩnh thẩm vấn. Dám không thành thật khai báo hành vi cấu kết nhau, trảm! Các cửa hàng khác trong Thiên phố nếu có cấu kết lập tức đi báo cáo với thiên tướng khu vực mình quản lý, chủ động khai báo xá vô tội, giấu diếm không báo, một khi tra ra xử mưu phản, trảm!

- Vâng!

Đám người Phục Thanh lập tức đáp ứng, cũng áp giải hơn ngàn người còn lại vào phủ thống lĩnh thành đông.

Giết nhiều người như vậy còn đằng đằng sát khí ban ‘ trảm lệnh ’. Đám cửa hàng khác cảm thấy bất an, hãi hùng khiếp vía, không ít người mắng đám người Diệp Tầm Cao chết không yên lành, các ngươi chết thì chết đi, còn dụ dỗ chúng ta, hiện tại Ngưu Hữu Đức tiến hành quản khống các cửa hàng nghiêm khắc, mọi người đừng mong được tự do như trước.

Tóm lại từ khi Thiên đình thiết lập Thiên phố đến nay, một đám chưởng quầy cửa hàng xem như lãnh giáo hậu quả dám đùa nghịch thủ đoạn với Đại thống lĩnh, giết máu chảy thành sông ah! Quá rung động!

Trước kia có một đám người có đại bối cảnh cho rằng không ai dám làm gì mình, hiện tại bọn họ biết đại bối cảnh không dùng được, ở chỗ này có một thanh đao tùy thời gác lên cổ, tùy thời có thể lấy mạng của ngươi.