Phi Thiên

Chương 1666: Vinh quy




Cho nên lúc trước nhận phong thưởng thì khá vui, cho rằng sau này muốn gì làm đó, nhưng vào hiện thực mới biết không thể nào làm theo lời Thiên Đế nói. Huyện quan không bằng hiện quản, phẩm cấp lên, đãi ngộ bổng lộc tăng lên, nhưng quyền thế thì không tăng chút nào. Cái gọi là quyền thế tức là quan chức có thực quyền, nếu không có thực quyền thì phẩm cấp của ngươi cao mấy cũng là giả, nói trắng ra là sắp xếp chức quan của ngươi thế nào vẫn nằm trong tay thượng ti. Ngươi dám vô lễ với thượng ti? Người ta tùy thời có thể điều ngươi đi, đẳng cấp thiên tướng bị đưa đi làm Thổ Địa cũng không hiếm.

Đi một chuyến khiến ba người hoàn toàn hiểu rằng phong thưởng của Thiên Đế làm rầm rộ là cho người ta xem, để người ta cảm thấy phong cảnh quá, ba người tin là thật thì mới ngốc.

Cũng không phải hoàn toàn không có ích lợi, ít ra Thiên Đế tự mình đặc xá cũng là vinh dự. Nếu người hành lễ sẽ khiến người cảm thấy ngươi đặc biệt tôn kính đối phương, trang trọng hơn người bình thường hành lễ, đây là ưu điểm.

Mấy vị khách sáo trước mặt mọi người một lúc.

Nhị tổng quản Lan Hương nói:

- Tổng Trấn đại nhân còn ở Hầu phủ chưa về, đặc biệt lệnh cho ta tối này bày tiệc khánh công ở Thủ Thành cung khao ba vị công thần thay người, chờ khi đại nhân trở về sẽ triệu kiến sau.

Ba người đồng ý:

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Miêu Nghị không kịp nói gì với đám người Phục Thanh, chỉ gật đầu chào rồi đi theo Nhị tổng quản Lan Hương vào trong thành.

Đám người Phục Thanh thông cảm, vào cục rồi thì phải làm theo quy tắc, nhiều lúc thân bất do kỷ, dù cho lòng không muốn nịnh hót thì mặt ngoài vẫn phải nịnh. Đám người đi theo sau.

Trong thành đã tụ tập khá nhiều người xem náo nhiệt.

Trên tửu lâu ven đường. Vân Tri Thu, Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi dựa vào lan can trong phòng riêng, nhìn đám thiên binh thiên tướng cách ly cửa thành, trận thế uy nghiêm.

Vân Tri Thu hoàn toàn bị Hoàng Phủ Quân Nhu kéo tới "Uống trà", đã chán còn phải giả vờ không biết chuyện gì.

Lát sau, các thiên binh thiên tướng vây quanh nhóm người đi vào thành. Trong thanh thế phô trương Miêu đại quan nhân mặc trường sam áo đen, anh khí bừng bừng, có thể nói là hạc trong bầy gà, còn được người vây quanh vào giữa càng bắt mắt hơn.

Miêu Nghị mới xuất hiện Vân Tri Thu, Hoàng Phủ Quân Nhu liền nhìn chăm chú. Ánh mắt Hoàng Phủ Quân Nhu hơi phức tạp.

- Nhìn người kia là biết ngay có quyền cao chức trọng, là ai vậy?

- Không biết!

Cửa tửu lâu có nữ nhân đến Thiên Nhai chọn mua đồ khe khẽ thì thầm.

Tiểu nhị của tửu lâu lại gần, gã đã từng thấy Miêu Nghị nên giải đáp:

- Còn ai nữa, các vị đang đứng trên địa bàn của hắn. Thống lĩnh khu đông thành Thiên Nhai, nhất tiết thượng tướng tử giáp được Thiên Đế ngự phong, gặp tu sĩ pháp lực Vô Biên không cần hành lễ, Ngưu Hữu Đức Ngưu thống lĩnh. Đây là nhân vật lọt vào pháp nhãn của Thiên Đế, tiền đồ vô lượng.

Một nữ nhân mắt sáng rực hỏi:

- Hắn chính là Ngưu thống lĩnh?

Hiện giờ khắp nơi trong Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh đều bàn tán về ba người Ngưu Hữu Đức, hầu như thành đề tài cho tất cả mọi người. Ai cũng không ngờ nhóm Ngưu Hữu Đức lấy được đệ nhất sát hạch, những người ở đây hơi tự hào vì hắn, thơm lây.

Một nữ nhân khác mắt lóe tia sáng nói:

- Thật trẻ tuổi.

Ý là không ngờ hắn còn trẻ mà đã có địa vị cao quyền trọng như vậy.

Đám người Miêu Nghị không cảm thấy gì, có rất nhiều cấp trên quyền thế càng cao hơn họ. Nhưng với tán tu bình thường thì Miêu Nghị thuộc loại người vị cao quyền trọng, tay nắm thực quyền, ngồi ngay vị trí chức quan béo bở trong Thiên Nhai, còn được Thiên Đế ngự phong. Tiên quốc cố ý tuyên dương rầm rộ, Miêu Nghị khá đẹp trai, hoàn toàn xứng là rùa vàng, biết bao nữ nhân mắt sáng rực nhìn.

Nếu có thể gả cho loại nam nhân này, đừng nói gả, có quan hệ hơi mập mờ chút, để người ta kiếm một cửa hàng trong Thiên Nhai cho ngươi thì đời này không lo ấm no.

Nhưng loại người này không phải ngươi muốn kết bạn là có thể kết bạn.

Tiểu nhị ở một bên trêu chọc:

- Đừng chảy nước miếng, nữ nhân bình thường không tư cách mơ mộng về loại nam nhân này, nữ nhân bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn. Dù các người muốn thì cũng cần có cách tới gần người ta, nhìn thủ vệ bên cạnh người ta đi, các người thậm chí không có tư cách đến gần!

Nữ nhân bị nói trúng tim đen xấu hổ mắng:

- Đi! Lo bổn phận châm trà, đổ nước của ngươi đi!

Không chiếm được chẳng lẽ không cho mơ chút sao? Ghét nhất là loại tiểu nhân khiến người vỡ mộng này, xứng đáng suốt đời châm trà rót nước!

Cửa sổ trên lầu, Hoàng Phủ Quân Nhu nghe đối thoại bên dưới, mỉm cười nói:

- Không ngờ là Ngưu thống lĩnh trở về, hèn gì ta thấy lạ tại sao phô trương như thế. Tỷ nhìn xem các nữ nhân hai bên đường, ai nấy mắt xanh ngắt nhìn chằm chằm tên kia. Vân tỷ tỷ, Ngưu thống lĩnh một lòng chân tình cho tỷ tỷ, nhìn xem bao nhiêu nữ nhân cầu mãi mà không được chuyện tốt như thế, hay là tỷ tỷ hãy theo hắn đi, không thì coi chừng có ngày bị người cướp đi mất.

Vân Tri Thu thầm hừ lạnh. Nam nhân bị ai đó nhớ thương vốn thuộc về ta, muốn mơ ước cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không, nếu ta không đồng ý thì đừng hòng ai vào cửa, đã tới lúc ai đó nên khóc!

Mặt ngoài Vân Tri Thu cười tủm tỉm, nàng nhìn Miêu Nghị, nhìn sao cũng cảm thấy nam nhân của mình đẹp trai nhất. Tận mắt thấy hắn trở lại, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trái tim treo cao hoàn toàn thả lỏng.

Miêu Nghị không chú ý nhóm Vân Tri Thu trên trà lâu, hắn đứng ở cửa thành khách sáo mấy câu, cung tiễn đám người Lan Hương rời đi rồi mang theo nhóm Phục Thanh bay lên trời, cùng nhóm Từ Đường Nhiên quay về địa bàn của riêng mình.

Bọn họ quay về phủ thống lĩnh khu đông thành, Bảo Liên khuôn mặt vui mừng chạy tới chạy lui pha trà rót nước. Miêu Nghị ra hiệu nàng không phải bận rộn, hắn dẫn Phục Thanh, Ưng Vô Địch vào động tiên.

Ba người ngồi trong đình, Miêu Nghị hỏi:

- Ta đi rồi nơi này không có việc gì chứ?

Phục Thanh, Ưng Vô Địch nhìn nhau, thầm nghĩ: Không có mới lạ.

Có vài việc hai người biết rõ, may mắn Miêu Nghị sống trở lại, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bên bọn họ buộc phải hành động, sẽ không khách sáo với Vân Tri Thu, sẽ bắt nàng giao ra con đường đi thông tiểu thế giới.

Không phải bọn họ có lòng xấu xa với huynh đệ mà vì nếu huynh đệ chết thì nên suy nghĩ cho huynh đệ khác nữa, cấp dưới còn nhiều người cần kiếm cơm ăn.

Phục Thanh đổi đề tài:

- Không có việc gì, Thiên Nhai sao mà có chuyện được. Phải rồi lão ngũ, bổng lộc trăm năm qua và quà tết các cửa hàng hiếu kính đều đưa đi chỗ đệ muội rồi.

Ưng Vô Địch trầm ngâm nói:

- Cũng có vài việc. Bên Tinh Túc Hải, chúng ta lâu rồi không lộ mặt đã khiến lục thánh nghi ngờ, không ngừng có người tới Tinh Túc Hải tìm hiểu tin tức nhưng bị người của chúng ta lộ mặt. Lão ngũ, ngươi cảm thấy chúng ta có phải nên tìm lúc thích hợp trở về lộ mặt một lần không? Nếu để thời gian lâu sợ là xảy ra chuyện. Bên Cơ Hoan triệu kiến mấy lần, chúng ta không thể luôn tìm cớ từ chối không đi.