Phi Thiên

Chương 1659: Thân bất do kỷ




Sau một phen kiều diễm, Bích Nguyệt phu nhân tương đối thỏa mãn, vẻ mặt thoải mái, cũng càng hiện lên vẻ quyến rũ.

Sau khi chỉnh đốn y phục, hai người đi ra ngoài dạo trong hoa viên, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường. Bích Nguyệt phu nhân hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thiên Nguyên hầu phất tay đuổi hạ nhân, chắp tay đi theo sau lưng nàng, nói:

- Kết quả lần khảo hạch này vừa mới công bố, Thiên đình lập tức bắt tay chuẩn bị một vòng khảo hạch mới. Sắp bắt đầu rồi.

- Sắp bắt đầu?

Bích Nguyệt phu nhân dừng chân, kinh ngạc hỏi:

- Không phải ngàn năm một lần sao? Sao lần này lại lạ như vậy?

Thiên Nguyên hầu cũng dừng lại theo, nói:

- Quy cách lần này cao hơn một chút, người tham dự khảo hạch sẽ là Đại thống lĩnh. Nhân số cũng rộng hơn, liên quan tới các gia tộc, đô thống, tổng trấn... Danh sách đào phạm trực tiếp mở rộng lên một vạn người. Danh sách tham dự đã định ra.

Bích Nguyệt phu nhân ngạc nhiên nói:

- Chàng là bộ hạ cũ của Doanh Thiên vương, chàng gọi ta tới không phải là muốn nói cho ta biết ta cũng bị cuốn vào đó chứ? Thủ hạ của ta cũng không có mấy ai.

- Nàng lo xa rồi.

Thiên Nguyên hầu cười nói:

- Ta há có thể để cho phu nhân ta đi mạo hiểm chứ? Không giữ được người khác, như phu nhân thì vô luận thế nào cũng phải giữ được. Một chút mặt mũi này ta vẫn có.

Bích Nguyệt phu nhân hơi thở dài một hơi, hỏi:

- Liên tiếp khảo hạch, phía sau còn lớn hơn trước. Thiên đình muốn làm gì vậy?

Thiên Nguyên hầu cười nói:

- Thế nàng nghĩ sao mấy thống lĩnh nho nhỏ dưới trướng nàng có thể được Thiên đế trọng thưởng như vậy? Đây là thưởng cho người trong thiên hạ xem. Từ trên xuống dưới an nhàn quá lâu. Nhân tình, quan hệ rắc rối tới mức khó gỡ. An nhàn đã quen, thói xấu khó sửa. Đây cũng không phải là chuyện mà một mình Thiên đế có khả năng thay đổi. Cho nên Thiên đế muốn mượn chuyện khảo hạch này tụ tập lực lượng các gia tộc, đem người nhiều năm qua vi phạm thiên quy trong các gia tộc thanh lý một lần. Để trọng chấn thiên uy một lần. Nhìn dấu hiệu này, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Có thể sẽ từng bước đi lên, đoán chừng sau tổng trấn và đô thống, cấp kia cũng không chạy thoát. Tóm lại Thiên đế không có khả năng bỏ mặc tình thế phát triển như vậy. Dấu hiệu trọng chấn võ phong đã xuất hiện, bên kia nàng cũng phải chuẩn bị. Thủ hạ cũng phải bồi dưỡng một ít người có năng lực đề phòng bất trắc. Một khi có việc cũng có thể xuất thủ.

Bích Nguyệt phu nhân tức giận nói:

- Nói thì dễ, muốn bồi dưỡng người có năng lực nói muốn là được sao? Hiện tại đã lâu không có chiến sự, vàng thau lẫn lộn. Thứ như năng lực này cũng không phải dựa vào tu vi là có thể nhìn ra. Không có chuyện sao có thể nhìn ra được chứ? Cũng không thể tạo ra chuyện. Thủ hạ của ta chỉ có một chút người, chức trách là trấn thủ Thiên nhai, nào có nhiều chuyện để nhìn rõ vàng thau lẫn lộn chứ? Cũng không thể khiến cho Thiên nhai náo loạn thành một đoàn.

Thiên Nguyên hầu cười ha hả nói:

- Thủ hạ của nàng không phải có một Ngưu Hữu Đức sao? Lần khảo hạch này ta nghe nói hắn uy phong bát diện. Đợi một thời gian nữa tu vi tăng lên, hẳn sẽ là một đại trợ lực cho nàng. Nàng nên thừa cơ thu hắn làm tâm phúc đi.

- Người này chàng đừng có mơ.

Bích Nguyệt phu nhân vung tay nói:

- Hắn là người của tiểu tử Khấu gia, lần khảo hạch này tiểu tử Khấu gia kia đoạt hết danh tiếng. Khấu gia nhất định sẽ triệu hồi hắn, đến lúc đó hắn sẽ mang Ngưu Hữu Đức này đi.

Thiên Nguyên hầu mỉm cười nói:

- Nơi này không phải là phạm vi thế lực của Khấu gia, không phải hắn muốn mang người nào đi là có thể. Ta cũng mới từ bên Thiên đình trở về, Biên lão nhị của Doanh gia đã nói với ta một tiếng, muốn đem người điều tới dưới trướng nhi tử hắn. Chỉ là ta không đồng ý.

Bích Nguyệt phu nhân khẽ giật mình:

- Doanh gia muốn nhân cơ hội báo thù?

- Sao nàng lại không hiểu vấn đề cơ chứ?

Thiên Nguyên hầu có chút bất đắc dĩ, rất muốn nói một câu sao đầu óc của nàng lại ngu xuẩn như vậy.

Kỳ thực hắn cũng biết năng lực của lão bà mình quá bình thường, nếu không phải bởi vì là lão bà của hắn thì sao nàng có thể ngồi vào vị trí béo bở kia chứ? Nếu không phải là thế, bằng vào thân phận của hắn còn không đáng tự mình nhúng tay vào giúp nàng sắp xếp chuyện này. Thế nhưng không có biện pháp, đây là chính thất của hắn, không giúp cũng phải giúp.

Bích Nguyệt phu nhân nói:

- Chàng nói không đầu không đuôi sao ta hiểu rõ được? Trực tiếp nói rõ chẳng phải hơn sao?

Thiên Nguyên hầu cười khan một tiếng, lắc đầu nói:

- Nếu muốn báo thù cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng người ta làm vậy là vì chủ của mình, muốn báo thù thì cũng phải tìm tiểu tử Khấu gia kia chứ? Ngưu Hữu Đức kia bất quá chỉ giết thủ hạ của Doanh DIệu, giết Doanh Diệu thậm chí còn không liên quan tới tiểu tử Khấu gia kia. Người ta cũng không muốn Doanh Diệu chết như vậy. Người chính thức giết Doanh Diệu chính là Cao Quan kia. Nếu như Doanh gia lại chọn quả hồng mềm mà bóp, chẳng phải rất nực cười hay sao? Thiên Đế vừa tự mình phong thưởng, người Doanh gia cũng không thể nể mặt Thiên đế. Lại nói, Doanh Diệu là nhi tử của lão tứ, muốn báo thù cũng là lão tứ tới tìm ta. Doanh lão nhị nhìn trúng năng lực của tiểu tử kia, muốn kéo nhân thủ tới trướng của nhi tử hắn. Không có liên quan một chút gì tới việc báo thù.

- Vậy sao?

Bích Nguyệt phu nhân xem như đã hiểu rõ, chỉ là nàng vẫn hỏi:

- Vậy chàng cự tuyệt Doanh gia sẽ không mất hứng đó chứ?

Thiên Nguyên hầu nói:

- Mấy chuyện khác cũng không tính. Chuyện cạnh tranh trong Doanh gia ta không nhúng tay vào, giúp bên nào cũng sẽ đắc tội với những người khác trong Doanh gia. Huống chi Doanh lão nhị còn chưa có tư cách quản lên trên đầu ta. Nếu như Doanh Thiên vương tự mình mở miệng thì ta cũng không có biện pháp. Nhưng mà Thiên vương sẽ không vì nhân vật nho nhỏ như vậy mà tự mình mở miệng. Doanh gia cũng không thiếu người để dùng. Người phía dưới nhiều như vậy để làm gì? Cho nên ta đẩy nàng ra làm tấm chắn, nói dưới trướng nàng cũng thiếu nhân thủ, ta lại đồng ý với nàng rồi. Doanh lão nhị cũng không nói gì được. Hắn chỉ nói một câu, tóm lại người không thể để cho tiểu tử Khấu gia mang đi. Ý là bảo chúng ta thu người không thả. Như vậy cũng vừa hợp ý ta, vừa dễ dàng để cho nàng có người giúp đỡ.

Nghe nói như vậy tâm tình của Bích Nguyệt phu nhân không tệ. Bất kể như thế nào nam nhân này đối với chuyện của nàng vẫn để bụng. Có việc gì luôn nghĩ tới nàng đầu tiên. Nhưng mà lại có chút đau đầu, nói:

- Chỉ là sau này tiểu tử Khấu gia kia tới đòi người thì sao? Chẳng phải làm khó ta hay sao?

Thiên Nguyên hầu nói:

- Sẽ không làm khó nàng đâu. Nàng cứ ở Thiên Nguyên tinh hưởng phúc là được. Chuyện này ta sẽ sắp xếp cho nàng. Đến lúc đó cho dù nàng đem chuyện đẩy về phía Tào Vạn Tường cũng được. Nàng không nên nhúng tay vào, bên Tào Vạn Tường ta đã bắt chuyện qua.