Phi Thiên

Chương 1589: Ngươi dám hại ta




Miêu Nghị sinh ra sát cơ khi thấy hành động của Trịnh Như Long, hêện tại hắn quan tâm đám người Mộ Dung Tinh Hoa có đồng mưu với gia hỏa này hay không, nếu là một đám người liên thủ, sợ rằng sẽ có phiền phức. Nhưng, trải qua tin tức đám Bọ Ngựa phân bố chung quanh, không có người nào khác.

Sau khi quan sát bốn phía, Trịnh Như Long đến bên cạnh hốc cây và ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn vào bên trong.

Gia hỏa này cũng quyết đoán, nhìn thấy ‘ Miêu Nghị ’ đang ngồi đả tọa bên trong, hắn lập tức đâm một thương toàn lực, vừa ra tay đã dồn đối thủ vào chỗ chết.

Oanh!

Cả gốc đại thụ nổ tung, thân cây chia năm xẻ bảy tan nát không còn hình dáng.

Vừa ra tay đã đâm một thương trúng vào người Miêu Nghị, Trịnh Như Long đã phát hiện không đúng, hắn nhìn chung quanh. Trên người sinh ra sương mù màu vàng, chiến giáp bao phủ thân thể, hắn cầm thương quan sát chung quanh, hắn vung tay đập vào cây đại thụ, gốc cây bay xa hơn ba trăm mét.

Đột nhiên có dị thường sinh ra, Trịnh Như Long quay đầu nhìn ra sau, ánh mắt hắn cảnh giác.

Miêu Nghị mặc chiến giáp màu đỏ chui ra khỏi hang động, hắn cầm thương và quát lớn:

- Họ Trịnh, ngươi dám hại ta?

Trịnh Như Long đỏ mắt, hắn suýt nữa chảy nước miếng ra ngoài. chiến giáp trên người Miêu Nghị toàn bộ đều là hồng tinh độ tinh khiết cao chế tạo thành, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mang theo tham lam, thứ này giá trị bao nhiêu tiền?

Cần biết, hàm lượng hồng tinh trong tinh tệ cực thấp, có một kiện vũ khí làm từ hồng tinh không dễ, càng không cần nói vũ khí hồng tinh độ tinh khiết cao.

- Tại sao Ngưu huynh đệ nói lời này?

Trịnh Như Long đi tới thật chậm, có lẽ không muốn mang áp lực quá lớn cho Miêu Nghị.

- Cũng không phải là hại ngươi, ta đến đây báo cho Ngưu huynh đệ không nên tự tiện xông vào Vong Ưu Lâm, tình huống có biến. Đám người Mộ Dung đã đi đường vòng rời đi. Ai ngờ phát hiện ngụy trang trong hốc cây, còn tưởng rằng có tặc nhân quấy phá nên ta mới ra tay. Ngưu huynh đệ không nên hiểu lầm!

Trong nội tâm mắng thầm, gia hỏa này cơ cảnh xảo trá, trước kia không lộ ra ngoài, ai ngờ vụng trộm lại làm người giả phòng bị. Chân thân trốn ở nơi khác, không ngờ là thỏ khôn có ba hang.

- Thì ra là như vậy!

Miêu Nghị nhìn hắn tới gần, nói:

- Trịnh huynh cầm vũ khí tới gần, Ngưu mỗ sợ hãi đấy.

Trịnh Như Long cười ha hả, hắn thu hồi kim thương.

- Đi thôi! Đừng để đám Mộ Dung đợi lâu.

Miêu Nghị gật đầu, âm thầm chuẩn bị đánh lén.

Ai ngờ vừa tới gần hai bước, ánh mắt Trịnh Như Long xuất hiện hào quang tàn khốc, hắn thuận tay túm bảo thương màu tím, hắn xuất bảo thương tốt nhất thuận thế đâm vào cổ họng Miêu Nghị.

Miêu Nghị không thèm quan tâm chút tài mọn này, hắn cầm thương đâm tới.

Tiếng “Đinh” giòn tan! Nghịch Lân Thương phát ra tiếng long ngâm, sắc mặt Trịnh Như Long biến hóa, không nghĩ tới tốc độ của Miêu Nghị nhanh như vậy, không ngờ một thương cắt thương của hắn thành hai đoạn, trong nội tâm sợ hãi thán phục, vũ khí hồng tinh tinh khiết cao độ quá lợi hại.

Đồng thời trong động đất Miêu Nghị vừa ẩn thân có sương mù màu đỏ bộc phát bao phủ hai người, cỏ cây chung quanh tan thành mây khói.

Trịnh Như Long có tu vi Kim Liên thất phẩm không phải ăn chay, thương gãy nhưng hắn cũng nhìn ra mánh khóe trong động đất, hắn nhanh chóng bạo phát tốc độ, tốc độ phản ứng cực nhanh, lúc sương đỏ quét qua người hắn, hắn sợ hãi không nhỏ, may mắn trốn nhanh, bằng không hậu quả quá lớn.

Miêu Nghị hình bị sương đỏ vây quanh nhưng không ảnh hưởng gì, hắn lao ra khỏi sương đỏ, cầm thương đuổi theo đối thủ.

- Cẩu tặc đừng chạy!

Với tu vi của hắn không thể đuổi kịp Trịnh Như Long, lại nói Trịnh Như Long chỉ tránh né nhất thời, hắn không phải muốn chạy trốn, hắn ổn định thân thể sau đó nghênh tiếp thế công của Miêu Nghị.

Trước kia do hắn không sẵn sàng, bị Miêu Nghị chém gãy vũ khí, hiện tại có phòng bị, bằng tu vi của hắn cũng không e ngại một thân vũ trang trên người Miêu Nghị, hắn có lòng tin vào bản thân mình, nếu không vừa rồi cũng không đánh lén, dù sao chênh lệch tu vi còn bày ra đó.

Ầm ầm!

Mặt đất văng tung tóe, một con hung thú phá đất lao ra ngoài, chính là Phiên Vân Phúc Vũ Thú, Miêu Nghị đã cho nó mai phục từ trước, vừa rồi là nó phun sương đỏ trợ uy.

Trịnh Như Long kinh hãi, hắn lập tức nghiêng người tránh né sương đỏ.

Miêu Nghị lập tức nhảy lên người Phiên Vân Phúc Vũ Thú, hắn lập tức bảo linh thú đuổi theo Trịnh Như Long!

Tốc độ Miêu Nghị không đuổi kịp Trịnh Như Long, nhưng tốc độ của Phiên Vân Phúc Vũ Thú còn nhanh hơn Trịnh Như Long không ít, linh thú này chính là Khấu Văn Lam đưa cho mấy thủ hạ thay đi bộ, đền bù tu vi chưa đủ.

Tốc độ hai bên đang kéo gần nhau, Trịnh Như Long thỉnh thoảng xấu hổ quay đầu ra sau, mình tu vi Kim Liên thất phẩm nhưng bị một Kim Liên nhất phẩm đuổi chạy.

Trong rừng rậm bên kia, đám người Mộ Dung Tinh Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đang đuổi giết trên không trung.

- Đây là...

Dương Thái ngạc nhiên.

Bọn họ nhìn nhau, không ngoài sở liệu, quả nhiênTrịnh Như Long đi tìm Miêu Nghị phiền toái, mọi người chỉ ngạc nhiên với kết quả mà thôi, dường như ngược với suy nghĩ của bọn họ.

- Đi! Đi xem!

Mộ Dung Tinh Hoa lên tiếng, ba người cũng triệu hồi Phiên Vân Phúc Vũ Thú, nhanh chóng đuổi theo.

Bị rượt đuổi càng gần, Trịnh Như Long thở hổn hển, có thể nói hắn liên tục ném ra vài kiện vũ khí ngăn cản Phiên Vân Phúc Vũ Thú. Tốc độ phản ứng của Miêu Nghị quá nhanh, ra tay tất trúng, liên tục chém bay năm sáu kiện vũ khí, trong tay hắn cũng không có thứ tốt, đồ vật quá rác rưởi không bị Miêu Nghị ngăn cản cũng không giết được Phiên Vân Phúc Vũ Thú, ném cũng vô dụng!

Hắn cho rằng Phiên Vân Phúc Vũ Thú và Miêu Nghị đều không phải đối thủ của mình, Phiên Vân Phúc Vũ Thú phun nhiệt độ cao có nguy hại lớn nhưng không thể công kích quá xa, bằng tu vi của hắn cũng dễ dàng né tránh, sau khi tổ hợp với Miêu Nghị, hắn lại đau đầu. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị chỉ có tu vi Kim Liên nhất phẩm nhưng tốc độ xuất thủ không kém hơn hắn, có Miêu Nghị ngăn cản, hắn cũng không thể tổn thương Phiên Vân Phúc Vũ Thú.

Trong tình thế cấp bách, thật sự không thể tránh né, đã bị Phiên Vân Phúc Vũ Thú đuổi kịp!

Trịnh Như Long đã có quyết định liều mạng bị thương, đột nhiên hắn quay đầu giết ngược về.

- Rống!

Phiên Vân Phúc Vũ Thú gầm lên giận dữ, nó phun sương đỏ ra lần nữa.

Trịnh Như Long cố sức tăng cương khí hộ thể lên cực hạn ngăn cản sương đỏ, hắn cảm giác nhiệt độ cao đang hủy diệt cương khí rất nhanh, hắn cầm thương đâm thẳng vào đầu Phiên Vân Phúc Vũ Thú, đột nhiên ném Khổn Tiên Thằng về phía Miêu Nghị, muốn hấp dẫn lực chú ý của Miêu Nghị.

Miêu Nghị quét ngang, Khổn Tiên Thằng đứt đoạn, cũng thuận thế chặt đứt một thương của Trịnh Như Long.

Một kích thất thủ, nhìn thấy Miêu Nghị cầm thương đâm thẳng vào ngực mình, hắn lui ra sau thật nhanh.

Vốn phải giật mình mới đúng, Trịnh Như Long lại nhe nrawng cười lạnh, hắn vung vẩy nửa cán thương đánh vào báng thương Miêu Nghị, chuẩn bị dựa vào tu vi cường đại nện bây cây thương trong tay Miêu Nghị, bằng vào tu vi của hắn có thể làm được điểm này.