Phi Thiên

Chương 1547: Có tật giật mình




Lúc nam nữ yêu nhau sẽ không quan tâm nhiều thứ, hắn biết rõ chính mình không nên dây dưa với Hoàng Phủ Quân Nhu, trước đó cũng không muốn quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn càng không muốn nhưng hết lần này tới lần khác hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu đều như vậy.

- Bà chủ!

Đầu bếp truyền âm cho nàng.

Vân Tri Thu quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Miêu Nghị đang đứng trên bậc thang nhìn nàng, ánh mắt kia như ánh nắng sưởi ấm nội tâm nàng, làm nàng vui vẻ.

Miêu Nghị phục hồi tinh thần, hắn giả ra bộ dáng mừng rỡ cho người ngoài xem, hắn bước nhanh về phía nàng, tươi cười chào đón:

- Bà chủ đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, xin tha thứ!

Đám người đứng xa nín cười, nghĩ thầm quả nhiên thống lĩnh đại nhân có ý với nữ tử này, hắn không nghênh đón chưởng quầy nào trong thành đông, cũng chỉ có nữ nhân này là duy nhất. Xem ra về sau phải nịnh bợ nàng nhiều hơn, thống lĩnh đại nhân theo đuỗi nữ nhân có chồng vi phạm đạo đức cũng không nằm trong phạm vi bọn họ cân nhắc... Ô! Vì sao không gặp Hoàng Phủ chưởng quầy đi ra?

Cũng không có người nào suy nghĩ phương diện này, trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Thống lĩnh đại nhân có ân oán với Hoàng Phủ chưởng quầy quá rõ ràng, nhiều người cũng nghe nói, dường như đại nhân bị Hoàng Phủ chưởng quầy bức từ thành tây chạy đến nơi này, suýt nữa còn ném mạng của mình, không thấy vừa rồi đến chén nước cũng không có sao?

Vừa nghĩ như thế, cảm thấy Hoàng Phủ chưởng quầy đang ở trong phòng, ai có thể tưởng hai cừu nhân sinh tử lại vừa quan hệ với nhau cơ chứ?

- Làm phiền thống lĩnh đại nhân thân nghênh!

Vân Tri Thu dịu dàng hành lễ, đầu bếp bếp cũng giả vờ ôm quyền.

- Miễn lễ!

Miêu Nghị cười giả dối, kết quả lại phát hiện Vân Tri Thu dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, dò xét cao thấp còn cau mày.

Trong nháy mắt nội tâm Miêu Nghị bồn chồn, chột dạ tới cực điểm, chẳng phải mình xóa dấu vết rồi vẫn bị nữ nhân này phát hiện? Việc này làm sao cho phải, nữ nhân này điên lên không dễ chịu chút nào.

Thấy Vân Tri Thu không có phản ứng dư thừa, hắn cũng khôi phục tinh thần mời hai người vào trong.

- Mời!

Vân Tri Thu vẫn duy trì khoảng cách với hắn, hơi rụt rè cho người ngoài nhìn, khẽ gật đầu tạ ơn, đi theo Miêu Nghị vào chánh đường, đầu bếp sau lưng nàng đứng canh ở cửa phòng giống môn thần.

Lại có người tiến lên châm trà rót nước, hạ nhân tươi cười khom lừng mời Vân Tri Thu dùng trà.

Miêu Nghị phát tay truyền âm với hạ nhân.

- Hoàng Phủ chưởng quầy của Quần Anh hội quán nói muốn đi dạo phủ thống lĩnh một lát, ngươi ra ngoài xem, nếu phát hiện nàng đi thì báo ta một tiếng.

- Vâng!

Người nọ đáp ứng.

Miêu Nghị lại nói:

- Nói với bên ngoài, không có ta cho phép, không cho phép kẻ nào đến gần nơi này.

Người nọ lén lút đánh giá bà chủ, hắn biết thống lĩnh đại nhân muốn gặp riêng bà chủ, cũng gật đầu đáp ứng, vội vàng đi chấp hành.

Trong phòng không có người ngoài, đầu bếp trông coi cửa ra vào, Miêu Nghị buông giá đỡ thống lĩnh xuống, đứng dậy đi đến bên người Vân Tri Thu sau đó ngồi xuống, cười nói:

- Tại sao ngươi chạy tới đây?

Vân Tri Thu nhìn hắn, Miêu Nghị cũng nhìn thấy thâm ý trong mắt nàng.

Càng dọa người là, Vân Tri Thu đứng dậy đi vào trong nội đường, nhìn chung quanh, dường như đang tìm gì đó.

Miêu Nghị sợ tới mức tim gan vỡ nát, hắn đứng lên, cười nói:

- Ngươi tìm cái gì?

Vân Tri Thu hỏi lại:

- Hoàng Phủ Quân Nhu đâu?

Miêu đại quan nhân khiếp sợ, cố gắng giả bộ như không có việc gì, nói:

- Làm sao ngươi biết nàng đến?

- Nói nhảm!

Vân Tri Thu vũ mị lườm hắn một cái, nói:

- Kiệu của nàng đang ở bên ngoài, ngươi cho rằng ta mù sao?

“...”

Thì ra là như vậy, đột nhiên Miêu Nghị có cảm giác trượt chân xuống vực sâu vạn trượng nhưng bàn tay lại bám vào mỏm đá, như trút được gánh nặng, hắn nói:

- Ta cùng không có gì nói chuyện với nàng, tùy tiện ứng phó vài câu sau đó nàng đi ra ngoài, nói là muốn đi dạo phủ thống lĩnh, ngươi cũng biết bối cảnh của nàng, ta cũng không muốn quá đắc tội cho nên tùy nàng.

Vân Tri Thu nhìn kỹ hắn một lát, nhìn tới mức nội tâm Miêu Nghị sợ hãi, nàng quay đầu đi vào trong nội đường.

Miêu Nghị sợ hãi, hắn tiến lên giữ chặt tay nàng.

- Ngươi làm gì thế?

Hắn cũng không biết Hoàng Phủ Quân Nhu có đi hay chưa, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Vân Tri Thu đẩy tay hắn ra, cau mày nhìn hắn thật lâu.

Miêu Nghị bị phản ứng của nàng làm sụp đổ, chột dạ hỏi:

- Ngươi hôm nay thế nào, tại sao nhìn ta như thế?

Vân Tri Thu duỗi tay ra sau ót của hắn, lại chỉnh lại tóc mai.

- Ngươi sơ sót quá, một bên thấp một bên cao còn không biết? Ngươi cứ vậy mà đi gặp khách? Không sợ mất mặt? Ta thấy bên cạnh ngươi không có nữ nhân hầu hạ là không được, đáng tiếc Thiên Nhi, Tuyết Nhi không tiện đến nơi này.

Tảng đá trong lòng Miêu Nghị rơi xuống, còn tưởng có việc gì mà nàng nhìn hắn như vậy, thì ra là như thế!

Hắn vươn tay vuốt tóc, lòng dạ biết rõ, vừa rồi quá bối rối, nhất định Hoàng Phủ Quân Nhu luống cuống tay chân nên không chú ý, thật sự hù chết người.

Vân Tri Thu quay người đi vào nội đường. Miêu Nghị giữ chặt nàng lại, nói:

- Ngươi làm gì thế?

- Ngươi luôn túm ta làm gì vậy? Không sợ bị người ta nhìn thấy?

- Không phải, ta hỏi ngươi đi ra sau làm gì?

Vân Tri Thu tức giận nói:

- Đằng sau không phải tư địa của ngươi sao? Người khác không thể đi vào, chẳng lẽ ta còn không thể đi vào? Tóc của ngươi như vậy còn dám ra ngoài gặp người, ta sẽ chỉnh lại cho ngươi lần nữa.

Dứt lời kéo tay Miêu Nghị tiến lên.

Miêu Nghị nào dám để nàng đi ra nội đường. Vạn nhất đụng phải Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ không có biện pháp bào chữa, hắn rút tay sau đó kéo nàng.

Vân Tri Thu kỳ quái nói:

- Ngươi làm sao thế, chẳng lẽ giấu nữ nhân sao?

Thật sự bị nàng đoán trúng! Miêu đại quan nhân chắc chắn sẽ không thừa nhận, hắn nói:

- Bất tiện, Khấu Văn Lam ở phía sau.

Hắn có thể lăn lộn tới bây giờ không phải ăn chay, năng lực ứng phó nguy cơ là nhất lưu, chỉ cần cửa sổ không bị xuyên phá sẽ có biện pháp lừa gạt.

- Ách...

Vân Tri Thu sửng sốt, thấp giọng hỏi:

- Các ngươi không phải đã chuyển giao cho nhau rồi sao? Hắn chạy tới đây làm gì?

Miêu Nghị thấp giọng trả lời:

- Là đến thu dọn đồ đạc, phía sau còn chút đồ của hắn, hắn muốn mang về Thủ Thành Cung.

Thì ra là như vậy! Vân Tri Thu gật đầu, cũng không tiện để Khấu Văn Lam nhìn thấy quan hệ của hai người, đành phải bỏ qua.

Đúng lúc này đầu bếp canh giữ cửa truyền âm cho hai người:

- Có người đến.

Hai người không do dự, lập tức quay lại chánh điện và ngồi xuống.

Lúc này tên thủ hạ từ ngoài chạy vào, tiến vào sau đó hành lễ, cũng truyền âm với Miêu Nghị.

- Đại nhân, Hoàng Phủ chưởng quầy đi.

- Ân! Biết rõ.

Miêu Nghị nghiêm trang gật đầu, tảng đá lớn trong nội tâm rơi xuóng, lại nhắc nhở:

- Không có ta cho phép, không cho kẻ nào quấy rầy, kể cả ngươi!

Sau khi thủ hạ lui ra, Miêu đại quan nhân tươi cười từ đáy lòng, hắn đứng lên ngoắc Vân Tri Thu:

- Đi, ta mang ngươi ra phía sau.