Phi Thiên

Chương 143: Phát tài nho nhỏ (3)




Còn có một điểm làm cho Miêu Nghị không nhịn được chảy nước miếng, chính là rượu ngon từng thưởng thức qua ở Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội. Trong nhẫn trữ vật bảy mươi hai vị trại chủ có khoảng hơn vạn vò rượu ngon, thèm đến chết người, hơn một vạn vò có thể uống thật lâu.

Vật này có lẽ rất khó tìm được ở chỗ khác, ít nhất cũng khó làm được nhiều như vậy, lần này thật là thu hoạch ngoài ý liệu.

Có lẽ là vì những trại chủ này muốn dùng linh thảo chưng cất rượu, trong nhẫn trữ vật mỗi người đều có rất nhiều linh thảo la liệt đủ loại, số lượng vượt qua hai vạn gốc, chủng loại muôn hình vạn trạng. Miêu Nghị chưa tiếp xúc qua phương diện này, nói tên lên có lẽ từng nghe nói qua, nhưng lại không nhận ra được thứ nào, cũng không phân ra được thứ nào trân quý thứ nào không, chỉ có thể tạm thời ném qua một bên bất kể.

Các đồ châu báu cũng có muôn ngàn thứ, nhiều không đếm xuể, có trên trăm viên dạ minh châu to bằng nắm tay, Miêu Nghị lại không có hứng thú với những thứ này, không thèm quan sát kỹ.

Chuyện làm cho hắn cười khúc khích không ngừng là, phát hiện trong nhẫn trữ vật bảy mươi hai vị trại chủ đều có pháp bảo. Nhẫn nào cũng có một hai món pháp bảo nhất phẩm luyện chế bằng bạch tinh, có chừng một trăm lẻ ba món, rất hiển nhiên đều là binh khí của bảy mươi hai vị trại chủ.

Một trăm vạn hắc tinh tinh luyện ra tinh phấn mới có thể luyện chế một chiếc nhẫn trữ vật, một món binh khí cần lượng tinh phấn tương đương một ngàn nhẫn trữ vật, tương đương với cần tinh luyện tinh phấn từ một trăm ngàn vạn hắc tinh mới có thể chế tạo ra một món vũ khí.

Bất kể là bạch tinh, hắc tinh hay kim tinh, lượng tinh phấn ẩn chứa trong đó đều giống nhau, khác biệt chỉ là ở chất lượng tinh phấn không giống nhau mà thôi.

Nói cách khác, đạo lý là giống nhau, lượng tinh phấn ẩn chứa trong một trăm ngàn vạn bạch tinh mới có thể chế tạo được một món vũ khí bạch tinh.

Mà tinh luyện tinh tệ ra tinh phấn, căn cứ ba loại tinh tệ bạch, hắc, kim có trình độ cứng rắn không đồng nhất, độ khó tinh luyện không đồng nhất, tiền công luyện loại nào thì tính bằng loại đó. Tính ra tiền công tinh luyện một trăm ngàn vạn bạch tinh lấy ra tinh phấn cần phải hao phí một trăm ngàn vạn.

Mà giá trị một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm là một ngàn kim tinh, một viên yêu đan nhất phẩm trị giá một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, đổi thành kim tinh chính là mười vạn kim tinh, tương đương với một trăm ngàn vạn bạch tinh.

Tiền công luyện chế pháp bảo lại được tính toán dựa theo cấp bậc và thước tấc lớn nhỏ của pháp bảo, lại mất khoảng một trăm ngàn vạn bạch tinh.

Đầu nhập một trăm ngàn vạn bạch tinh tinh luyện tinh phấn, tiền công tinh luyện tinh phấn lại là một trăm ngàn vạn, giá tiền yêu đan nhất phẩm coi như một trăm ngàn vạn bạch tinh nữa, tiền công luyện chế pháp bảo lại cần một trăm ngàn vạn. Tính tổng cộng giá tiền một món vũ khí pháp bảo nhất phẩm trị giá khoảng bốn trăm ngàn vạn bạch tinh, đổi lại kim tinh chính là bốn mươi vạn.

Mà Miêu Nghị một hơi lấy được một trăm lẻ ba món pháp bảo nhất phẩm, tính ra giá trị khoảng hơn bốn ngàn vạn kim tinh.

Lần này đối với hắn thật sự là đại phát tài rồi, nên cười mãi không khép miệng lại được.

Tiếc nuối duy nhất là trong bảy mươi hai vị trại chủ lại không có một vị nào dùng thương. Phương thiên họa kích, tam xoa kích, trường đao, lang nha bổng, trường côn… các loại đều có, chỉ là không có trường thương, không có món nào vừa tay cho hắn sử dụng.

Điểm không thích này tạm thời hắn cũng không để trong lòng, hiện tại hắn đang lặng lẽ thống kê Nguyện Lực Châu và yêu đan của mình, hai thứ này có thể đổi trực tiếp.

Vốn hắn có sẵn sáu viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, di sản bọn Vương Tử Pháp lưu lại có hai mươi viên, Ngũ Hoa phu nhân có tám viên, trong nhẫn trữ vật bảy mươi hai trại chủ có bốn trăm hai mươi tám viên, tổng cộng có bốn trăm sáu mươi hai viên.

Ngũ Hoa phu nhân có được hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm, bảy mươi hai trại chủ có một trăm bảy mươi viên, tổng cộng một trăm bảy mươi hai viên.

Nguyện Lực Châu hạ phẩm và Nguyện Lực Châu trung phẩm đổi hết ra hạ phẩm, hiện tại hắn có một vạn bảy ngàn sáu trăm sáu mươi hai viên.

Sau khi tính toán ra con số này, Miêu Nghị cười chảy nước dãi ròng ròng. Nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, cho dù là Dương Khánh có lẽ cũng phải làm phủ chủ ít nhất mười năm mới có thể kiếm được.

Bây giờ tính sang yêu đan.

Yêu đan không vào phẩm cấp: Ngũ Hoa phu nhân có được hai mươi hai viên, bảy mươi hai trại chủ có được tám trăm sáu mươi sáu viên, tổng cộng tám trăm tám mươi tám viên, tương đương có thể đổi được tám trăm tám mươi tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Yêu đan nhất phẩm: Ngũ Hoa phu nhân có được một viên, bảy mươi hai trại chủ có được chín mươi bảy viên, giết Ngũ Hoa phu nhân và bảy mươi hai trại chủ lấy được bảy mươi ba viên trong cơ thể bọn họ, tổng cộng một trăm bảy mươi mốt viên, tương đương với có thể đổi một vạn bảy ngàn một trăm viên Nguyện Lực Châu.

Nếu như đem yêu đan đổi hết thành Nguyện Lực Châu, cộng thêm số Nguyện Lực Châu có sẵn, tổng cộng có ba vạn năm ngàn sáu trăm năm mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!

Hơn ba vạn viên! Đủ cho mình đột phá đến cảnh giới Thanh Liên! Lần này tới Tinh Tú Hải mạo hiểm vô cùng xứng đáng!

Miêu Nghị cười vui tới nỗi mặt nhăn nhúm lại, mỗi tế bào đều nở một nụ cười, không kìm hãm được cười ra tiếng hắc hắc, thật sự là vì chưa từng thấy số của cải lớn như vậy bao giờ.

Yêu Nhược Tiên đang nhìn Hắc Thán lộ vẻ kỳ quái, phát hiện Hắc Thán bị bao phủ trong hồng quang phi hành lại đang lim dim ngủ, thỉnh thoảng khẽ vẫy đuôi một cái, dường như ngủ rất thoải mái.

Bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng cười hắc hắc, Yêu Nhược Tiên quay đầu lại, phát hiện dáng vẻ thất thố của Miêu Nghị, nhất thời không nhịn được liếc mắt, lộ vẻ châm chọc nói:

- Nước dãi chảy ròng ròng còn nói không phát tài ư?

Miêu Nghị nghe tiếng phục hồi tinh thần lại, theo bản năng giơ tay lên lau miệng, phát hiện không có nước dãi, người ta đang châm chọc mình.

Bất quá hắn ý thức được một vấn đề, nhất định phải kết nối quan hệ với lão già này, bằng không sẽ không còn mạng, cho dù là có nhiều Nguyện Lực Châu hơn nữa cũng không hưởng được.

- Chỉ là phát tài một khoản nho nhỏ, để cho tiền bối chê cười.

Miêu Nghị cười ha hả chắp tay.

- Mặt dày!

Yêu Nhược Tiên xì một tiếng dài.

-----------

Mặt trời lên trên biển, kim quang chiếu trên sóng biếc.

Chuyến này Miêu Nghị đi bằng thuyền mất thời gian chừng hơn ba tháng mới từ Đông Lai thành đi đến Tinh Tú Hải, mà Yêu Nhược Tiên mang theo hắn ngự không phi hành lại chỉ tốn một đêm đã bay vượt qua biển cả mênh mông vô tận.

Buổi tối còn có thể thấy hồng quang của pháp bảo, ban ngày bị ánh mặt trời áp chế, chỉ có thể nhìn thấy hai luồng hào quang hình cầu màu xám tro.

Hai cái bóng xám phá vỡ chân trời, đáp xuống bên bờ biển.

Yêu Nhược Tiên, Miêu Nghị cùng Hắc Thán rơi xuống đất, hai bóng xám nhanh chóng ngưng tụ thành hai bảo giản màu đen, Yêu Nhược Tiên vung tay lên, thu chúng vào trong nhẫn trữ vật.