Phi Thiên

Chương 1413: Phong Bắc Trần nổi giận (Hạ)




Dường như hôm nay Linh Lung tông phòng thủ đặc biệt nghiêm khắc, Phong Bắc Trần có ở đây nên không thể không nghiêm được. Trong tối ngoài sáng đều có đệ tử Linh Lung tông canh chừng, tránh cho có người tự tiện xông vào đụng chạm Phong Bắc Trần.

Đại điện đổ bóng ma trong ánh nến rực sáng, trên quảng trường treo các đèn lồng đung đưa theo gió.

Vèo!

Có tiếng vang khẽ phá vỡ bình tĩnh, một trữ vật giới chỉ leng keng rơi xuống quảng trường còn nhảy vài cái.

Mấy bóng người từ trong bóng tối bay ra, hai người đáp xuống trước trữ vật giới chỉ, mấy người khác đuổi theo hướng trữ vật giới chỉ bắn ra, nhanh chóng tìm kiếm các vị trí tình nghi nhưng không thấy một bóng người.

Mấy người trở về lắc đầu, chiếc trữ vật giới chỉ đã được nhặt lên. Người đầu tiên xem thứ bên trong chiếc nhẫn đã kinh ngạc ngây như phỗng.

- Cái gì vậy?

Có người giật lấy trữ vật giới chỉ từ tay gã cầm xem rồi xoe tròn mắt.

Chốc lát sau mấy người nhanh chóng bay hướng sau núi, chốc lát sau giao thứ đó vào tay phu phụ Mạc Danh, Miêu Quân Di.

Nhìn thứ bên trong xong hai phu phụ sợ hết hồn, biến sắc mặt.

Miêu Quân Di quát hỏi:

- Thứ đó ở đâu ra?

Đệ tử nhặt đồ đầu tiên kinh sợ nói:

- Thưa phu nhân, có người bắn thứ này đến quảng trường, không biết là ai ném, đi điều tra cũng không phát hiện bất cứ người nào, có lẽ người ra tay tu vi hơn xa chúng ta.

Khuôn mặt Mạc Danh hoảng sợ nói:

- Sao có thể như vậy? Bốn vị Quân Sử tại sao bỗng dưng chết được? Bằng vào tu vi của bọn họ dù gặp Thánh Tôn cũng có thể đánh nhau ồn ào!

Đừng nói là Mạc Danh, chính Miêu Quân Di cũng không biết bốn người này làm gì.

Miêu Quân Di luống cuống nói:

- Không giấu việc này được, đi, mau đi gặp sư tôn!

Chuyện này không nhỏ, Quân Sử của Vô Lượng quốc bỗng chốc chết mất bốn, trước đó không nghe thấy tiếng vang gì, còn chết trong Linh Lung tông, lớn chuyện rồi. Miêu Quân Di kéo tay trượng phu, hai phu thê vội vàng rời đi.

Cấm địa sau núi, hai người thông báo rồi vội vàng đi vào một tiểu điện chờ đợi.

Phong Bắc Trần nhận được thông báo chậm rãi từ hậu điện đi ra, nhìn hai người, lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì mà vội vàng cầu kiến?

Miêu Quân Di giơ hai tay dâng lên trữ vật giới chỉ:

- Sư tôn, xảy ra chuyện lớn!

Phong Bắc Trần nhìn xong mắt bắn ra tia sáng, biểu tình giận dữ, người hiện ra sát khí.

Phong Bắc Trần lạnh lùng nhìn hai người, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

- Có người ném vào quảng trường chính điện, người bên dưới đi ra điều tra nhưng không tìm được ai.

Miêu Quân Di lập tức kể lại tình huống đại khái, nàng cảm ứng sát khí trên người sư phụ, phập phồng lo sợ bổ sung nói:

- Đệ tử cũng không biết chuyện gì, bằng vào tu vi của bốn vị Quân Sử mà đệ tử không hề nghe được tiếng đánh nhau nào.

Phong Bắc Trần liếc hai người, cầm trữ vật giới chỉ săm soi, hai người không biết là tất nhiên, người biết bốn vị Quân Sử đi làm cái gì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì không đánh rắn động cỏ nên Phong Bắc Trần không nói cho bất cứ người Linh Lung tông nào nghe.

Quan trọng nhất bây giờ là nơi này chỉ có xác của bốn vị Quân Sử nhưng không thấy đệ tử Thôi Vĩnh Trinh đâu, không thấy nàng trở về, vấn đề lớn đây. Phong Bắc Trần có cảm giác rơi vào cạm bẫy bị người đùa bỡn.

Phong Bắc Trần hét to một tiếng:

- Người đâu!

Một nữ hầu từ bên ngoài bước nhanh vào.

Phong Bắc Trần nói:

- Lập tức kêu Phó Nguyên Khang đến gặp ta!

Nữ hầu nhanh chóng rời đi:

- Tuân lệnh!

Miêu Quân Di, Mạc Danh cúi đầu đứng, không dám thở mạnh, thỉnh thoảng liếc trộm Phong Bắc Trần nổi giận khoanh tay đi qua đi lại.

Chỉ có Phó Nguyên Khang còn đánh cờ với Vân Báo, một tùy tùng của Vân Báo đi tới đổi trà nóng, rót đầy nước trà trong chén của gã. Tùy tùng rót cái ly đầy tràn, sau đó đến rót trà trước mặt Phó Nguyên Khang.

Vân Báo liếc nước trà trong ly của mình, mắt lóe tia đùa cợt. Đây là tín hiệu đã hẹn trước đó, rót đầy tràn nước trà tức là vụ việc viên mãn, bọn họ đã làm xong việc Vân Báo giao.

Nữ hầu Phong Bắc Trần phái tới sau khi được thông báo cho vào thì chạy vội lại truyền âm cho Phó Nguyên Khang:

- Thánh Tôn muốn gặp người!

Phó Nguyên Khang cau mày truyền âm hỏi:

- Có chuyện gì?

Nữ hầu đáp:

- Không biết, tóm lại Thánh Tôn tức giận kêu người lập tức đi gặp Thánh Tôn.

Vân Báo bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cười hỏi:

- Có việc gì lén lút mà không thể nói trước mặt?

- Không nói được!

Phó Nguyên Khang bốc nắm quân cờ ném xuống bàn cờ, đứng dậy đi.

Vân Báo đặt tách trà xuống bàn cái cạch, cười khẩy nói:

- Bà nội nó, Phó Nguyên Khang, nhà ngươi đùa với lão tử sao? Tôn tử nhà ngươi dùng phép khích tướng lão tử đi chơi cờ với ngươi, bây giờ nói không chơi liền không chơi? Không chơi cũng được, ngoan ngoãn nhận thua để lại tiền cược đây, không thì đừng hòng rời khỏi nơi này!

Phó Nguyên Khang không nói nhiều, lật tay lại bắn một chiếc trữ vật giới chỉ qua.

Vân Báo nhận lấy xem, phỏng đoán không ít hơn mười ức Kim Tinh.

Vân Báo xua tay nói:

- Kỳ nghệ không bằng người thì đừng tìm buồn phiền cho mình, bây giờ đã biết sự lợi hại của lão tử chưa? Mau cút đi!

Phó Nguyên Khang tức giận ngứa răng, gã thắng nhiều thua ít vậy mà bây giờ còn bị chọc tức. Bất đắc dĩ sư tôn hối gấp quá, Phó Nguyên Khang không có thời gian dây dưa với Vân Báo. Phó Nguyên Khang vung tay áo bước nhanh rời khỏi chính sảnh.

Bốn thuộc hạ ở bên ngoài thấy Phó Nguyên Khang đi ra liền chạy lại. Phó Nguyên Khang gặp bọn họ, truyền âm hỏi đáp một phen sau đó phất tay nói:

- Đi!

Mấy người liền bay lên trời lao hướng Linh Lung tông, đáp xuống bên ngoài đại điện cấm địa. Một mình Phó Nguyên Khang chạy nhanh vào, thấy phu phụ Miêu Quân Di, Mạc Danh cúi đầu đứng trong điện, cũng thấy Phong Bắc Trần đi qua đi lại.

Phó Nguyên Khang tiến lên chắp tay chào:

- Sư tôn, không biết triệu kiến có chuyện gì?

Phong Bắc Trần ném trữ vật giới chỉ qua:

- Ngươi tự xem đi!

Vẻ mặt Phó Nguyên Khang nghi ngờ, xem xong gã giật nảy mình vụt ngẩng đầu lên:

- Cái... này... sư tôn, sao có thể như vậy?

Phong Bắc Trần liếc qua Miêu Quân Di, nàng hiểu ý kể lại tình huống đại khái.

Phong Bắc Trần tiếp lời:

- Tình huống bên Đại Ma Thiên thế nào?

Phó Nguyên Khang sốt ruột nói:

- Vân Báo luôn chơi cờ với ta, giữa đường có đi một chốc nhưng chỉ giây lát, không kịp đi rồi về, càng không nói tới đánh một trận. Quân Sử cấp dưới cũng bị ta cố ý hấp dẫn đi xung quanh canh gác, thuộc hạ của ta thỉnh thoảng thấy bóng bọn họ xuất hiện, dù có ai rời đi cũng không thể giết cả bốn vị Quân Sử của ta. Huống chi có sư muội, nếu thật sự đánh nhau thì chưa biết là ai giết ai, không thể nào là nhóm Vân Báo làm được.

Nghe đến đây Miêu Quân Di và Mạc Danh nhìn nhau, đại khái hiểu trong âm thầm có hành động gì mà bọn họ không biết.

- Điều quan trọng bây giờ là không rõ sự sống chết của sư muội ngươi!

Phong Bắc Trần chợt ngừng không đi tới đi lui nữa, gã trầm giọng nói:

- Ngươi lập tức mang người đi hiện trường xem, mang nhiều vài người để phòng ngừa bất trắc. Quân Di cũng đi!