Phi Thiên

Chương 1388: Cử thế vô song (Hạ)




- Vân Tri Thu, nói chuyện đừng quá đáng, cùng lắm sau này để thư phòng cho nàng dùng, ta không vào là được!

Miêu Nghị ném lại câu nói, buông bút, quay đầu bỏ đi. Hắn không có mặt mũi nào ở lại đây.

Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị lại, cố nặn ra nụ cười:

- Là thiếp thân nói sai, phu quân đừng giận. Thật ra chữ viết không có gì to tát, viết nhiều chút thì tốt rồi. Nào, thiếp thân chơi với phu quân.

Vân Tri Thu nhặt bút lên nhét vào tay Miêu Nghị, cầm tay hắn chấm mực, dán sát lưng hắn từng nét bút viết bốn chữ kia.

Có Vân Tri Thu nâng tay nên viết ra bốn chữ đã có khuôn có dạng.

Vân Tri Thu vui mừng khích lệ như đang dụ con nít:

- Phu quân đúng là có thiên phú, mới một chốc mà đã tiến bộ lớn như vậy!

Thiên Nhi nhanh chóng đứng một bên mài mực. Hy vọng đại nhân có thể tiếp tục giữ nhã hứng.

Nhưng quan trọng là Miêu đại nhân không có nhã hứng với trò này, viết mười mấy chữ rồi Miêu Nghị đẩy tay Vân Tri Thu ra, đặt bút xuống.

Miêu Nghị cười nói:

- Có phu nhân ở, sau này gặp chuyện như vậy giao cho phu nhân vết vả được rồi.

Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị lại, rúc vào người hắn làm nũng nói:

- Phu quân tiếp tục chơi với ta đi, chúng ta viết tiếp mấy chữ được không? Không nhiều, chừng một trăm chữ thôi!

Một trăm chữ mà bảo không nhiều?

Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Viết chữ có gì vui, đi, ta dạy nàng chơi cờ!

Không nhắc tới chơi cờ còn đỡ, chơi cờ dở như hắn còn bày đặt dạy người ta chơi?

Vân Tri Thu sầm mặt xuống, cộng với tính cách của nàng khó thể giả bộ tươi cười.

Vân Tri Thu lạnh lùng hỏi:

- Ngưu Nhị, có viết không?

Miêu Nghị không kiên nhẫn nói:

- Không viết! Ta không tin ta không cầm bút viết chữ thì không thể làm cung chủ, bây giờ ta vẫn sống tốt như thường!

- Nếu ngươi cả đời co rúc ở chỗ này làm cung chủ thì ta không nói gì, nhưng ngươi có nghĩ đến không? Ngươi làm động chủ, nhìn chữ của ngươi, người cười nhạo chỉ có trong một động. Làm sơn chủ là bị người nguyên núi cười. Phủ chủ, điện chủ, cung chủ, một đường đi tới ngươi có ngày càng nhiều thuộc hạ, người cười nhạo ngươi càng nhiều hơn, sẽ gián tiếp ảnh hưởng uy tín của ngươi. Ngưu Nhị, bây giờ ta chỉ muốn một câu nói của ngươi, có phải ngươi muốn dừng bước tại đây, suốt đời co đầu rút cổ ở Nhật Hành cung? Nếu đúng vậy thì ta không nói gì nữa, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cùng ngươi rút cổ tại đây, không một câu oán hận!

Vân Tri Thu hùng hổ hỏi:

- Ngươi có muốn vậy không?

Miêu Nghị đau răng nói:

- Nói chuyện vô dụng đó làm chi? Nàng cũng biết con người của ta rồi.

- Nếu vậy thì viết cho ta!

Vân Tri Thu giơ tay chộp, sách làm cảnh trên cái giá bay tới, nàng lật sách đặt một bên, chỉ chữ trên trang giấy:

- Từ hôm nay trở đi mỗi ngày có thời gian rảnh thì viết một trăm chữ cho ta, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra! Không cần ngươi luyện chữ đẹp cỡ nào, chỉ cần có thể xem tạm được, đây không tính là làm khó dễ ngươi đi?

- Mỗi ngày?

Miêu Nghị tức giận nói:

- Vân Tri Thu, nàng vô lý gây rối vẫn còn chưa xong sao? Năm này sang năm khác tích lũy thì nàng có biết đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian tu luyện của ta không?

Vân Tri Thu tức giận nâng lên gấp đôi:

- Mỗi ngày viết hai trăm chữ để lão nương kiểm tra, ngươi thiếu một chữ cho lão nương xem!

Tuyết Nhi mới trở về thấy cảnh đó thì lặng lẽ đứng bên cạnh Thiên Nhi, hai người thầm líu lưỡi. Trong Nhật Hành cung chỉ có mình phu nhân dám chống đối đại nhân như vậy.

Miêu Nghị rống to, quay đầu bước đi:

- Không viết! Lão tử chịu đủ rồi!

Vân Tri Thu lắc mình túm búi tóc của Miêu Nghị kéo về:

Miêu Nghị ăn đau xoay người lại tức giận quát:

- Bà tám, đừng tưởng rằng ta không dám đánh lại!

Vân Tri Thu còn lâu mới sợ Miêu Nghị, nàng túm tóc không thả, cười khẩy nói:

- Đương nhiên ngươi dám đánh trả, chỉ có năng lực khi dễ lão bà của mình. Có bản lĩnh đó sao không dùng với đôi song sinh đi? Sính anh hùng trước mặt ta thì giỏi giang gì?

Miêu Nghị lặng im, không biết nên nói cái gì:

- ...

Song sinh gì?

Thiên Nhi, Tuyết Nhi hoang mang nhìn nhau.

- Ngưu Nhị, có muốn ta nói chuyện của ngươi và hai người đó cho đám thuộc hạ nghe không?

Miêu Nghị hụt hơi cãi lại:

- Tùy ý nàng, làm vậy chỉ khiến mặt nàng thêm ‘sáng’!

Vân Tri Thu thả tay ra:

- Ngươi cứ nhìn xem ta có dám không! Ta là giày rách đến từ Lưu Vân Sa Hải, dù sao danh tiếng đã thối từ lâu!

Vân Tri Thu lười nói nhiều với Miêu Nghị, quay đầu bước nhanh đi ra ngoài.

Miêu Nghị vịn búi tóc trên đỉnh đầu, cơ mặt co giật, xoe tròn mắt. Miêu Nghị lắc người chạy ra thư phòng, rất nhanh kéo Vân Tri Thu về.

Miêu Nghị chỉ vào mặt Vân Tri Thu, chửi um sùm:

- Ta chết còn không sợ thì ngán gì mấy cái chữ đó, viết thì viết, ta sợ nàng chắc!

Vân Tri Thu nhướng chân mày, không đấu cứng với Miêu Nghị nữa, nàng nhìn hướng Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

- Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày vào canh giờ này hễ đại nhân có rảnh thì các ngươi tựu luân lưu giám sát đại nhân luyện chữ. Nếu đại nhân không viết đủ hai trăm chữ thì ta sẽ xử phạt hai ngươi trước rồi phạt đại nhân sau. Nếu dám giúp hắn dối trá thì ta bảo đảm hai ngươi sẽ hối hận suốt đời!

Hai nữ nhân yếu ớt lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Miêu Nghị không cam lòng nói:

- Ba ngày sau mới bắt đầu! Đã nói cho thả lỏng ba ngày, nàng đừng nói chuyện không giữ lời!

- Lão nương đổi ý! Lão nương nói không giữ lời rồi sao? Ngươi có giỏi thì giết ta đi!

Vân Tri Thu đột nhiên đặt dao găm lên bàn, nàng chỉ vào con dao:

- Ngươi đã thấy rồi, đây là gia gia tặng cho ta. Lúc Phong Huyền thoát giam cầm đến đón dâu thì ta đã sẵn sàng, nếu lỡ ngươi không xuất hiện vào phút cuối thì ta sẽ dùng con dao găm này tự sát. Lão nương đã sẵn sàng chết vì ngươi, ta không chống cự, ngươi có giỏi thì dùng con dao này giết ta đi!

Miêu Nghị đứng ngây như phỗng nhìn dao găm một lúc, lòng thê lương, hắn chậm rãi xoay người thành thật cầm bút lên.

Trong thư phòng yên lặng không tiếng động. Vân Tri Thu ngồi trên ghế sát cửa sổ, nghiêng người hai chân bắt chéo, khuỷu tay chống bàn trà cạnh ghế, tay cầm quyển sách chậm rãi đọc. Nàng ngẫu nhiên bưng tách trà nháp một ngụm, liếc qua Miêu Nghị cầm bút tập trung viết, khóe môi thỉnh thoảng cong lên ý cười, không tiến lên quấy rầy hắn.

Viết xong hai trăm chữ Miêu Nghị thở hắt ra. Tuyết Nhi đứng bên cạnh vội chạy lại nhận bút từ tay Miêu Nghị, đặt xuống.

Miêu Nghị tùy tay giật mấy tờ giấy đầy mực đi tới gần bàn trà vỗ xuống, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Vân Tri Thu, mím môi im lặng.

Vân Tri Thu liếc qua Miêu Nghị, cầm mấy tờ giấy nhanh chóng kiểm tra số lượng chữ. Còn về nét chữ thì khỏi phải xem, không thể nào trong một chốc viết đẹp được, vẫn xấu như cũ.

Số lượng từ không thiếu mà còn dư ra vài chữ, vừa lúc chép xong một đoạn văn chương.

Vân Tri Thu vừa lòng gật đầu, cười nói:

- Phu quân đúng là có thiên phú, tiến bộ siêu tốc, nếu cho thời gian tất nhiên sẽ viết chữ rất đẹp.

Vân Tri Thu nghiêng đầu nhìn, thấy Miêu Nghị gụ đầu ủ rũ không biết suy nghĩ cái gì, bị nàng làm mất hết tinh thần.