Phi Thiên

Chương 1341: Đức Minh biến hóa (Hạ)




- Cư sĩ nên biết, thế lực Quần Anh hội rất khổng lồ, bên trong cao thủ nhiều như mây, các thu hoạch hàng năm nhiều không đếm xuể, các món đồ thượng vàng hạ cám bọn họ lười phân tán ra các nơi, mà chúng ta lại tiêu thụ các mặt hàng loạn thất bát tao nhanh nhất, bọn họ chỉ cần gom lại giao cho chúng ta là được, như thế mới có lợi cho bọn họ, mọi người có lợi cùng có lợi. Ta từng hỏi nàng nguyên nhân, nàng nói, Quần Anh hội quán của nàng không dám chiếm toàn bộ mua bán, chỉ làm một sinh ý Kết Đan mà thôi. Tiệm tạp hóa Chính Khí của các ngươi hà đức hà năng gì mà chiếm hết? Chỉ một câu đã bừng tỉnh người trong mộng! Về sau sự việc phát triển theo lời nàng nói, một ít cửa hàng thế lực liên hợp muốn động thủ với chúng ta, chúng ta tin tức không thông, biết được thì chuyện đã rồi, cũng nhờ nàng sớm cung cấp tin tức, nhắc nhở ta đi tìm Hạ Hầu Long Thành hỗ trợ mới giúp Chính Khí Môn tránh thoát một kiếp. Nàng từng khuyên bảo ta, việc buôn bán nên học tập cư sĩ nhiều, phải trèo quan hệ, cho dù nghĩ tất cả biện pháp trèo quan hệ cũng phải làm, nói ta kém cư sĩ ở mấy phương diện này nhiều lắm.

- Nàng đang khen ta hay mắng ta?

Miêu Nghị sờ sờ mũi.

- Ta nhìn ra, nàng thật sự thưởng thức cư sĩ, nàng nói cư sĩ thật vật vả trợ giúp Chính Khí Môn tìm được một con đường sáng, chúng ta lại không biết quý trọng lợi dụng tốt, thật sự phá hư của trời. Thậm chí nàng nói qua, nếu như cư sĩ nguyện ý đi Quần Anh hội quán của nàng, nàng tặng cho cư sĩ vị trí chưởng quầy.

Nói đến đây, Đức Minh thử thăm dò một câu:

- Không biết cư sĩ định như thế nào?

Miêu Nghị cười nói:

- Ta không có hứng thú làm chưởng quầy của Quần Anh hội, bởi vì ta không muốn bị người ta điều khiển. Đương nhiên, bằng tư sắc của nàng, nếu như nàng nguyện ý làm tiểu thiếp của ta, ta vẫn cam tâm tình nguyện, mỹ nhân nha, không có nam nhân nào ngại nhiều.

Nghe được câu này, Đức Minh chỉ có thể gượng cười hai tiếng, không muốn đánh giá nhiều, tiếp tục nói:

- Về sau có người muốn bắt chước kinh doanh tiệm tạp hóa, cũng là nàng ở sau lưng dạy chúng ta chèn ép như thế nào, âm thầm giúp chúng ta chèn sập đối thủ cạnh tranh. Hôm nay tiệm tạp hóa gặp phải nguy cơ, cũng là nàng nhắc nhở, tuy tiệm tạp hóa đã đứng vững chân trong Thiên Nguyên Tinh, không người có thể địch nổi, nhưng mà Thiên phố quá nhiều, một khi người khác mở cục diện tại nơi khác, cũng đánh ra danh tiếng cửa tiệm và đứng vững chân, có nguồn cung sung túc sẽ lại phản công Thiên Nguyên tinh.

- Đến lúc đó tiệm tạp hóa của chúng ta không phải đối thủ của người ta. Nàng nói, đã tiến đến bước này, ngươi không đi tranh giành với người khác, người khác sẽ chủ động tranh giành với ngươi, tranh giành lợi ích không có đạo lý gì để nói. Nàng đã có tin tức, có người đang chậm rãi tích lũy nguồn cung, một khi thời cơ chín muồi sẽ khai trương tại nhiều Thiên phố khác. Nàng bảo chúng ta thừa dịp không có đối thủ tranh thủ thời gian phát triển tại Thiên phố khác, mở rộng chi nhánh, chuyện cửa hàng nàng sẽ vận dụng quan hệ của Quần Anh hội tìm giúp chúng ta.

Miêu Nghị hơi trầm ngâm, nói:

- Đây là chuyện tốt, ngươi cũng hiểu, cho dù nàng có quan hệ có thể giúp chúng ta chiếm được vị trí tốt, nhưng giá bất động sản tại Thiên phố không rẻ, huống chi không phải mua đất một chỗ, tài lực cần rót vào không phải chúng ta có thể thừa nhận được.

Đức Minh:

- Nàng nói, nàng có thể hỗ trợ chúng ta tìm đất. Chúng ta mua đất không đủ tiền, Quần Anh hội sẽ nghĩ biện pháp cho chúng ta mượn.

- Có chuyện tốt như vậy?

Miêu Nghị cảnh giác nói:

- Đạo trưởng, ngươi cũng không nên bị lợi ích làm hôn mê đầu óc đấy. Nữ nhân này tuyệt đối sẽ không vừa đâu, không có chuyện tốt đưa tới cửa, ngươi cẩn thận kẻo bị bán mà vẫn kiếm tiền cho người ta đấy.

Đức Minh nói:

- Đương nhiên nàng cũng không giúp không, nàng giúp chúng ta tìm đất và hỗ trợ tiền. Muốn hai thành lợi nhuận của tiệm tạp hóa Chính Khí. Nói cách khác Quần Anh hội muốn nhập cổ hai thành, sau này tiệm tạp hóa Chính Khí có chuyện gì Quần Anh hội cũng không đứng ngoài nhìn.

Miêu Nghị cau mày nói:

- Ta chiếm hai thành, Hạ Hầu Long Thành hai thành, Quần Anh hội lại chiếm hai thành, hàng năm tiệm tạp hóa còn phải xuất ra một thành lợi nhuận đi quan hệ, chẳng phải Chính Khí Môn chỉ còn lại ba thành?

Đức Minh vội hỏi:

- Nhìn như có hại chịu thiệt, kỳ thật không lỗ, cư sĩ nghĩ xem. Ba thành của một nơi và ba thành của mười nơi là số lượng gì? Chỉ cần chuẩn bị cho tốt, lợi ích của Chính Khí Môn càng lớn. Thu hoạch hơn xa bây giờ. Quan trọng hơn là có Hạ Hầu Long Thành và bối cảnh Quần Anh hội quán hỗ trợ, về sau chúng ta mua bán ổn thỏa hơn nhiều, con đường nhân mạch cũng rộng mở, cũng có lợi cho Chính Khí Môn phát triển về sau.

Miêu Nghị khó hiểu, nói:

- Có chuyện tốt như vậy tại sao Quần Anh hội không làm? Tại sao lại hạ công sức lên người chúng ta?

Đức Minh cười khổ nói:

- Vẫn câu nói kia, Quần Anh hội cũng không dám thò tay khắp nơi, bọn họ chiếm giữ mua bán Kết Đan đã rất quá phận, bọn họ chỉ có thể làm sau lưng, sẽ không đứng ra rõ rệt, bằng không cũng không rơi vào tay chúng ta. Chuyện cần lo lắng duy nhất là sinh ý sau này phải chú ý... Quyền thế, làm không tốt sẽ có người muốn nhập cổ phần.

Miêu Nghị gật đầu, lại hỏi:

- Nhân thủ làm sao bây giờ? Ngươi khuếch trương khắp nơi, không có người sao được? Quyền mua bán phải khống chế trong tay mình mới yên tâm, thực lực bối cảnh ngươi không bằng người ta, nếu cả quyền khống chế không bằng người ta, sớm muộn gì cũng bị ăn không còn xương.

Đức Minh:

- Chính Khí Môn thu đồ đệ luôn luôn thà thiếu không ẩu, đột nhiên có thêm mấy ngàn đệ tử cũng không phải là ý của chưởng môn, mà là ta và các sư huynh đệ bàn bạc mới có, đồ đệ đều là các sư huynh đệ lựa chọn, nhân thủ cho việc khuếch trương sinh ý không thiếu. Chính Khí Môn tập trung tài nguyên để mười hai đệ tử Tử Liên đột phá Kim Liên cũng là ta tìm kế, hao hết miệng lưỡi thuyết phục chưởng môn và hai vị sư thúc mới được, những đệ tử Kim Liên này về sau thích hợp trở thành chưởng quầy các nơi.

Miêu Nghị ha ha cười nói:

- Nếu đã chuẩn bị tốt thì cũng đã tính trước, cứ buông tay làm đi, ta không có ý kiến.

- Mấu chốt là phải vượt qua cửa ải chưởng môn và hai vị sư thúc, bọn họ lo lắng sớm muộn gì Chính Khí Môn cũng biến chất, chậm chạp không thả đệ tử Kim Liên đi học tập tiệm tạp hóa, nếu không học, cũng không hiểu gì cả, làm sao tương lai thả ra ngoài làm chưởng quầy? Sư môn không đồng ý, ta cũng không có quyền khuếch trương sinh ý tiệm tạp hóa!

Đức Minh có thể nói vô cùng đau đớn, bộ dạng sắp mất thời cơ.

Miêu Nghị im lặng, hắn hiểu được, Ngọc Linh chưởng môn lo lắng không phải không có đạo lý, đệ tử trong môn tăng lên quá nhanh, vòng xoáy lợi ích cũng sinh ra, đến lúc đó muốn bảo trì bản tâm Chính Khí Môn chất phác là rất khó.