Phi Thiên

Chương 134: Yêu Nhược Tiên (2)




̣c Tiên. (2)

Hiện tại đối với Miêu Nghị, vấn đề lớn nhất là làm cách nào vượt biển trở về. Một mình hắn thì dễ, có một đoạn gỗ là có thể cưỡi gió lướt sóng, có người đuổi theo cùng lắm thì lặn xuống biển tránh né.

Thế nhưng hắn còn mang theo Hắc Thán, trước đó thuyền lớn lại bị Ngũ Hoa phu nhân hủy mất, không biết năng lực Hắc Thán vượt qua đại dương thế nào.

Mặc dù hắn có thể đánh chửi Hắc Thán, nhưng không thể nào vì mình chạy trối chết mà vứt lại Hắc Thán bất kể. Súc sinh này vào thời khắc mấu chốt đã cứu mạng hắn, không nói nghiêm trọng như đồng sinh cộng tử, ít nhất cũng phải thử một lần có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.

Bất quá cho dù có thuyền lớn cũng không dám dùng, thuyền lớn ở trên biển mục tiêu quá rõ ràng.

Miêu Nghị biết rõ muốn chạy trốn sợ là không dễ dàng như vậy, e rằng sắp bắt đầu một màn chạy trốn cửu tử nhất sinh.

Chạy thục mạng trong rừng núi có vẻ không ổn, có rất nhiều đại thụ cản đường, Hắc Thán cần không ngừng quẹo trái quẹo phải tránh né, cực kỳ ảnh hưởng đến tốc độ.

Nhưng vào lúc này, thình lình Miêu Nghị kinh hãi quay đầu nhìn lại, nơi xa có tiếng vỗ cánh vù vù không bình thường đột nhiên truyền tới.

Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng quay đầu lại quan sát xung quanh tìm chỗ trốn, nhìn thấy một cái hố, nhanh chóng cùng Hắc Thán nhảy xuống.

Vừa rơi xuống hố, Miêu Nghị nhanh chóng xoay tròn hai cánh tay, thi pháp uyển chuyển như Thái Cực thủ, lá khô thật dày trên đất xung quanh lập tức rào rào bay tới, bao trùm miệng hố giống như một tấm thảm, che kín thân hình hắn và Hắc Thán.

Hắn mở pháp nhãn thi pháp nhìn xuyên qua khe hở lá ra ngoài, chỉ thấy một đám chim không biết tên xẹt qua trên bầu trời, còn có không ít quanh quẩn trên không trung, thậm chí chui vào rừng lục soát mỗi một góc nhỏ chung quanh.

Miêu Nghị kinh hãi không thôi, không cần đoán cũng biết là đang tìm mình, không nghĩ tới tốc độ phản ứng của đối phương nhanh như vậy, lại có thể điều khiển nhiều chim như vậy đi lục soát khắp nơi.

Hiện tại hắn đã hơi hiểu tại sao cao thủ cấp Thanh Liên cũng không dám tự tiện tới Tinh Tú Hải, bởi vì một khi gặp chuyện sẽ hết sức phiền phức. Tu sĩ không thể phi hành rất khó tránh thoát nhiều chim như vậy lục soát.

Hiện tại Miêu Nghị có hơi hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, thật sự là chọc vào tổ ong vò vẽ. Nói không chừng dù trốn xuống biển, đám yêu quái kia cũng có thể động viên yêu tu loài cá dưới biển làm tai mắt tìm tòi. Đây là chuyện hoàn toàn có khả năng, chỉ sợ là rất khó chạy thoát.

Ú...

Một tràng tiếng chim hót sắc bén đột nhiên truyền tới từ xa, làm người ta không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy đám chim đang bay quanh quẩn trên không trung, chui vào trong rừng, cùng với đám chim vừa mới bay qua trước đó dường như được lệnh cho gọi, nhanh chóng xẹt qua không trung trở về.

Chỉ trong chốc lát đã đi không còn một mống, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, ánh trăng thê lương.

- Kỳ quái thật...

Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm, lóng tai lắng nghe một hồi, vung hai tay lên, lá khô che đậy bên trên văng ra tứ tán.

Hắn vỗ vỗ Hắc Thán, bảo nó chờ dưới hố, còn mình nhanh chóng vọt lên đỉnh núi gần đó, muốn quan sát động tĩnh một chút.

Đi lên trên núi, chui vào tàng một cây đại thụ, leo lên trên ngọn thò đầu ra hết nhìn Đông lại nhìn Tây, không thấy gì cả.

Hắn không hiểu xảy chuyện gì ra, tại sao đám chim kia rõ ràng có thể mang đến phiền phức cực lớn cho mình đột nhiên rút lui đi như vậy.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, chợt thấy chân trời xuất hiện hai đạo hồng quang cấp tốc bắn tới, một trước một sau, người sau tựa hồ đang truy đuổi người trước.

- Ngưu Hữu Đức, ngươi chạy đi đâu?

Một tiếng quát giận dữ rung trời vang lên.

Ngưu Hữu Đức...?

Miêu Nghị nhất thời giật mình, cao thủ có thể bay lên trời chui xuống đất này đã phát hiện ra mình sao?

- Viên Khai Sơn, đầu ngươi có bệnh sao, lão tử đã nói lão tử không phải là Ngưu Hữu Đức, chớ đuổi theo ta nữa!

Một tràng thanh âm tức tối vang lên ầm ầm đáp lại.

Miêu Nghị nấp trên ngọn cây sợ hãi rụt đầu trở vào, lập tức sững sờ, không hiểu đã xảy ra tình huống gì.

Hắn lại nhanh chóng thò đầu ra xem thử.

Tốc độ đạo hồng quang chạy trước có vẻ không nhanh bằng đạo hồng quang phía sau, đoán chừng là thật sự trốn không thoát nên đột nhiên giảm độ cao, xông vào dãy núi chập chùng bên dưới, bắt đầu chơi trò mèo bắt chuột xung quanh các ngọn núi cao vút tầng mây với đạo hồng quang phía sau.

Ngươi đuổi ta chạy vòng, ngươi đuổi ngược ta bỏ chạy, hai đạo hồng quang tung bay cấp tốc giữa vùng núi non trùng điệp.

Miêu Nghị nấp trên cây mở pháp nhãn nhìn ra xa âm thầm kinh hãi, từ điểm hai người này có thể ngự không phi hành mà phán đoán, ít nhất đều là cao thủ cấp bậc Hồng Liên.

Kinh hãi thì kinh hãi, hắn vẫn không khỏi sinh dạ nghi ngờ.

Viên Khai Sơn không phải là Viên Thống Lĩnh nơi đây sao? Về phần Ngưu Hữu Đức... Chẳng lẽ mình bịa ra cái tên kia trùng với tên của người này sao?

Sau khi Miêu Nghị suy tư một trận mơ hồ có nghi vấn. Viên Khai Sơn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mười phần có hết chín có liên quan tới chuyện mình vừa gây ra ở Đồng La trại. Lúc này người đuổi theo này lại kêu cái tên ‘Ngưu Hữu Đức’, mà người bị đuổi theo lại phủ nhận mình là ‘Ngưu Hữu Đức’, chẳng lẽ là Viên Khai Sơn đã hiểu lầm người này là mình?

Sau khi có suy đoán này, Miêu Nghị mừng thầm trong lòng, như vậy cũng tốt, thoạt nhìn ‘Ngưu Hữu Đức’ giả kia tựa hồ không phải là đối thủ của Viên Khai Sơn, nếu như Viên Khai Sơn làm thịt người nọ rồi nhất định sẽ cho rằng đã trừ đi ‘Ngưu Hữu Đức’ đến Đồng La trại gây sự, đến lúc đó giải trừ đề phòng, mình sẽ có thể yên tâm trốn.

Đuổi theo y, đuổi giết y, làm thịt y, làm thịt y, mau làm thịt y... trong lòng Miêu Nghị không ngừng cổ vũ cho Viên Khai Sơn.

Tựa hồ Viên Khai Sơn cũng bị ‘Ngưu Hữu Đức’ chơi trò mèo vờn chuột khiến cho giận dữ.

- Đứng lại!

Một tiếng gầm vang lên.

Chỉ thấy hồng quang truy đuổi phía sau đột nhiên húc vào một ngọn núi.

Ầm!

Một trận đất rung núi chuyển, ngay cả Miêu Nghị ở đây cũng có thể cảm ứng được rõ ràng.

Ngọn núi bị húc trúng dưới ánh trăng nhanh chóng vỡ tan tành, đảo mắt bị san thành bình địa.

Đạo hồng quang truy đuổi dùng sức mạnh húc vào ngọn núi kia, cắt đường băng thẳng tới trước mặt đạo hồng quang kia.

Mắt thấy chuyện quá đột ngột không thể tránh né, đạo hồng quang bị đuổi dứt khoát húc thẳng vào đạo hồng quang đang đuổi theo mình.

Ầm ầm ầm...

Nhiều tiếng đất rung núi chuyển vang lên, hai đạo hồng quang cấp tốc húc vào nhau mười mấy lượt, đã hoàn toàn đánh thẳng tay với nhau.

Dư âm pháp lực tràn ra trên người hai người mênh mông cuồn cuộn, nhổ tận gốc từng cây đại thụ che trời xung quanh ngọn núi dễ dàng như bẻ gãy cành khô.

Từng ngọn núi sụp đổ dưới trận chiến giữa hai đạo hồng quang, có khí thế thần cản sát thần, Phật cản giết Phật. Chỉ sau mấy lần hô hấp, mười mấy ngọn núi đã bị san thành bình địa, dường như chỉ trong thoáng chốc bị hồng quang va chạm làm nổ tung.