Phi Thiên

Chương 129: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (9)




- Các vị huynh đệ, bắt đầu đi!

Chu Đại Năng phất tay một cái, hai bàn tay to vỗ lên trên bàn.

Các vị trại chủ ai nấy rung đùi đắc ý, dáng vẻ hưng phấn khoái chí lạ thường.

Miêu Nghị có vẻ không hiểu được, đột nhiên thấy Mi Tâm của các vị trại chủ hiện lên thanh quang, trong nháy mắt pháp lực cuồn cuộn dao động khắp nơi, yêu khí tản mát ra càng là tung hoành mênh mông. Có thể thấy được sương mù đen thật mỏng tụ đỉnh lượn quanh, tình hình của bảy mươi hai vị trại chủ đồng thời thi triển yêu pháp có chút kinh người.

Miêu Nghị còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chợt phát hiện dưới chân chấn động một trận, nhanh chóng xoay đầu cảnh giác nhìn xung quanh.

Chỉ thấy cả khối bình địa ầm ầm rung động đang từ từ dâng lên, xung quanh tràn ngập trong bụi bặm, chỗ đất mọi người đang ngồi giống như nhanh chóng xây lên một đài cao, dưới yêu pháp của chúng yêu liên thủ dần dần lên cao, càng ngày càng cao.

Cho đến khi toàn bộ đài cao vượt qua mặt đất hơn ba mươi thước, rung động ầm ầm mới dần dần dừng lại.

Mà chúng yêu cũng đã thu pháp lực, nhìn nhau cùng cười lớn ha ha, bầy yêu tùy tiện, dáng vẻ rất thống khoái.

Miêu Nghị cũng cười hắc hắc theo, trong nụ cười có vẻ không hiểu ra sao, không biết đám yêu nghiệt này đang giở trò quỷ gì.

Lại nhìn xung quanh một chút, bụi bặm đang dần dần tản đi trong gió mát, đài cao nhô lên đã thành vị trí cao nhất của toàn bộ Đồng La trại, đứng sừng sững trên đỉnh núi, cao hơn cao hơn nữa, có thể thu hết toàn bộ dãy núi trùng điệp dưới màn đêm lấp lánh rực rỡ vào trong mắt.

Gió mát, trăng sáng, sao lấp lánh đầy trời, cây cối biển xanh ở dưới bóng đêm được ánh trăng nhuộm thoáng hiện lên vẻ sáng bóng khác thường, trong lúc đom đóm bay lượn, lại có rượu ngon mỹ vị làm bạn, ca cơ vũ cơ biểu diễn, hô bằng gọi hữu cùng thưởng thức, thật là một cảnh tượng như trong mộng.

Tình cảnh này ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng có hơi tâm thần sảng khoái, hơi hiểu được vì sao chúng yêu phải liên hợp thi pháp dâng lên một tòa đài cao, thật đúng là vì nhã hứng, có chút ý vị lên cao ngắm trăng.

Bên tai đã vang lên tiếng ca múa.

Giữa đài cao, một đám hồ mị tử lộ nửa ngực, chân yêu không che không đậy đã đang nhảy múa vũ điệu câu hồn đoạt phách.

Ngực cao nhấp nhô, quyến rũ xinh đẹp, không chút kiêng kỵ, yêu khí trong yêu đủ mười phần, nhưng không thể không thừa nhận đúng là đẹp mắt.

Thiên địa cao xa, đêm khuya, bầy yêu tùy ý, tình này cảnh này, trong tu sĩ con người có mấy người có thể nhìn thấy ở Tinh Tú Hải mênh mông, càng không cần nói dung nhập vào cùng bầy yêu vui vẻ, Miêu Nghị gan lớn bằng trời xem như là người độc nhất.

Có chút phong cảnh đặc biệt cũng chỉ có người có gan lớn mà dám mạo hiểm mới có thể nhìn thấy, cái gọi là vô hạn phong quang ở ngọn núi hiểm trở chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Lần này tới đây cho dù không có bất kỳ thu hoạch gì, Miêu Nghị cũng xem như là không uổng chuyến này.

- Hay!

Một vị trại chủ đang xem ca múa vỗ tay khen hay, bưng chén rượu lên giơ về phía Chu Đại Năng, hai bên nâng chén cùng uống.

Không ít trại chủ ăn mặc kỳ quái nhìn xem không chớp mắt, nghiêng đầu lắc lư theo hồ mị tử khiêu vũ, thưởng thức rất có ý vị.

Đáng tiếc Miêu Nghị lại không có tâm trạng đó.

Câu ‘không phải tộc ta, ắt có dị tâm’ lúc này dùng ở trên người hắn là thích hợp nhất chẳng qua, nói lòng mang độc kế cũng không quá đáng.

Hắn đang nhìn xung quanh tìm kiếm cơ hội, sau khi ánh mắt lóe lên một trận, trong mắt lóe lên vẻ quả quyết.

Hắn quyết định đánh cuộc một lần, nếu như còn không động thủ, một khi đợi đến lúc Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội kết thúc, sau khi mọi người rời đi, hắn có muốn động thủ cũng không còn kịp nữa, tối nay tuyệt đối là cơ hội cuối cùng của hắn.

Bàn tay đặt trên bàn từ từ để một ngón xuống phía dưới bàn, ‘tiểu tử’ trong nhẫn trữ vật bò ra từng con một, mượn sự che giấu của bàn, ở dưới bàn lục tục lặng lẽ bò ra bốn phía.

Sau khi kết thúc một đoạn ca múa bố trí tỉ mỉ, Chu Đại Năng vung tay lên, các ca vũ cơ đối mặt với mọi người yêu kiều hành lễ, chậm rãi lui ra xung quanh đợi lệnh.

- Các vị! Cảnh đẹp như mộng, chính là thời điểm tốt nâng chén ngắm trăng bình phẩm quỳnh tương ngọc dịch, xem rượu nhà ai ủ cất có thể đứng thứ nhất!

Lời nói khẳng khái sôi sục của Chu Đại Năng vừa dứt, bầy yêu ầm ầm khen hay, không ít người thậm chí khoa chân múa tay, bộ dạng như muốn đánh nhau, rất là hung hãn.

Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, phẩm rượu cũng có thể có đức tính này, nếu như mình đánh lén thất thủ, có thể bị đám lão yêu quái này đánh thành mảnh vụn hay không?

- Các vị, không biết trước tiên bắt đầu từ nhà nào?

Chu Đại Năng mắt nhìn bốn phía lớn tiếng hỏi.

Lúc này có người lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một vò rượu, đứng lên cao giọng nói:

- Mỗ làm người không nhường ai!

Rầm!

Lập tức có một vị trại chủ vỗ bàn đứng lên, đồng dạng lấy ra một vò rượu, tranh phong cùng hắn nói:

- Trước tiên bắt đầu từ ta!

- Ba trăm năm trước đã ủ xong rồi, cất giữ tới nay, các vị không muốn nếm thử trước sao?

- Chuyện cười! Ủ cất bốn trăm năm ở đây!

Một đám người tranh nhau, đều sợ bị tiên tửu của người khác lên lôi đài trước, rơi lại phía sau ảnh hưởng phán xét mà thua thiệt.

Miêu Nghị nhìn xung quanh, nghĩ thầm nếu vì uống rượu đánh nhau ngươi chết ta sống để mình nhặt được tiện nghi là tốt nhất.

Hắn có chút suy nghĩ nhiều rồi, mỗi lần Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội đều là như vậy, tự nhiên có quy củ cũ giải quyết.

Mắt thấy huyên náo không thể giải quyết sắp xảy ra chuyện, quy củ cũ dùng phương thức rút thăm giải quyết vấn đề trước sau lại được mang ra.

Biện pháp này tự nhiên là có người vui mừng có người buồn, luôn có người trước người sau, không thể nào đổ tất cả rượu vào chung một chỗ để uống.

Người rút được trước cười lớn ha ha, người rút được sau mặt đen lại.

Một trại chủ đắc ý ở phía trước vung áo choàng đứng lên, một tay nâng một vò rượu, cao giọng nói:

- Huyết Đề Tử năm trăm năm, Oa Oa Sâm tám trăm năm, Vô Tâm Quả hai ngàn năm, ủ cất một trăm năm mươi năm nên quỳnh tương ngọc dịch này, đặc biệt mời các vị huynh đệ tỷ muội bình phẩm.

Mọi người lập tức lấy trong bảy mươi hai chiếc chén ngọc nhỏ bày thật chỉnh tề trên bàn ra một chiếc, đặt ở trước bàn.

Miêu Nghị nhìn trước ngó sau xem trái xem phải lúc này cũng bắt chước theo, cũng lấy một chiếc chén ngọc nhỏ đặt ở trước bàn.

Người nọ mắt hổ nhìn xung quanh một chút, vò rượu ở trong tay đột nhiên bay lên, bay đến phía trên giữa sân đột nhiên ‘Choang’ một tiếng vỡ tung.

Mảnh vỡ của vò rượu rơi xuống đầy đất, lại có một luồng hổ phách óng ánh còn lơ lửng trên không trung, chính là rượu ở trong vò, ở dưới sự chiếu rọi của ánh lửa hừng hực, vô cùng nổi bật đẹp mắt.

Một mùi thơm ngát mê người cũng theo đó phiêu tán ra, đám người hít sâu ngửi thử một cái, lập tức có không ít người ầm ầm khen ngon.