Phi Thiên

Chương 1280: Miêu Nghị ở đây (Thượng)




Trong gian phòng nhỏ, bốn lão yêu quái lách mình đến trước cửa sổ nhìn Miêu Nghị trực tiếp đánh sụp khách sạn Phong Vân.

Bốn huynh đệ bọn họ hoàn toàn không còn lời nào để nói, bộ dạng Miêu Nghị giống như khách sạn Phong Vân có thù với hắn! Chạy tới hủy khách sạn trong ngày vui của người ta, một khi chọc giận Vân Ngạo Thiên và Phong Bắc Trần ra tay, ngươi cho rằng bốn người chúng ta có thể ngăn được sao?

- Lão ngũ điên rồi!

Phục Thanh há hốc mồm nhìn ra bên ngoài.

Bốn ngươi bị hành động của Miêu Nghị dọa sợ.

Khách sạn Phong Vân bị san bằng thành bình địa. Khách sạn làm bằng gỗ làm sao ngăn cản được một kích như vừa rồi.

Động tĩnh như thế làm các khách nhân ngẩn ra ngạc nhiên, nhìn thấy khách sạn Phong Vân sụp đổ liền chạy đến xem náo nhiệt.

Trong phòng bếp, nho sinh, thợ mộc đang nói chuyện với Phong Huyền liền thi pháp bảo vệ mình và bay ra ngoài, phá tan phòng óc sụp đổ thoát đi.

Không chỉ bọn họ, trong khách sạn có từng bóng người lao ra ngoài, cảnh tượng vô cùng quái lạ!

Bà chủ cũng thoát đi, thật sự không đi ra không được, cũng không thể chôn vùi cùng khách sạn bị sụp đổ.

Mọi người bay ra khỏi tàn tích khách sạn, cả đám tìm kiếm kẻ gây sự, Nam Cực lão tổ tức giận quát to:

- Là cuồng đồ nào làm càn?

Ban đầu Phong Huyền còn run như cầy sấy, tưởng Vân Ngạo Thiên đến, kết quả lại không phải, sau khi ổn định tâm thần liền lên tiếng:

- Bằng hữu vừa đến, ngươi không biết làm thế có phần quá phận hay sao?

Hơn trăm bằng hữu của Phong Huyền vây quanh Miêu Nghị đang đứng trên không trung, bọn họ tức giận đùng đùng, dường như muốn giúp Phong Huyền trừng trị hung thủ.

Miêu Nghị chỉ nhìn chằm chằm vào bà chủ.

Ban đầu bà chủ còn khó chịu, sau khi bắt gặp ánh mắt Miêu Nghị thì thân thể run rẩy, ánh mắt mang theo tâm tình kỳ lạ.

Thấy đám người không biết mình Miêu Nghị mới kịp phản ứng. Hắn tháo mặt nạ ra, đưa tay kéo tấm mặt nạ da người xuống, lạnh lùng nhìn đám người phía dưới và nói:

- Ta là Miêu Nghị!

Thật sự là hắn! Bà chủ chờ là người này, nàng nhớ mang máng mỗi khi nhìn sang cửa sổ gian phòng nhỏ đều phát hiện người này nhìn mình, thì ra hắn đã đến từ sớm, thì ra hắn vẫn chờ đợi, hắn chưa từng bỏ mình, đôi mắt nàng đỏ rực nhìn Miêu Nghị.

- Miêu Nghị?

- Miêu tặc?

- Túc chủ Tinh Túc Hải?

- Tại sao tên này luôn gây khó dễ cho khách sạn Phong Vân?

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn họ xì xào bàn tán, ban đầu còn lộ ra vẻ hung thần ác sát sẽ ra tay trừng trị hung thủ giúp Phong Huyền, lúc này sắc mặt bọn họ không được tự nhiên.

Mẹ kiếp! Một trăm năm túc chủ Tinh Túc Hải, huynh đệ kết nghĩa với tứ phương túc chủ, bối cảnh này không phải ai cũng chọc được. Giết chết Miêu Nghị dễ dàng, sau lưng hắn còn bốn lão quái vật không phải hạng người lương thiện gì, nếu thật động đến huynh đệ kết nghĩa của bọn họ, hậu quả có thể nghĩ.

Mọi người đến cổ động giúp Phong Huyền chứ không phải bán mạng cho Phong Huyền, lúc này nhiều người sinh thoái ý.

Nam Cực lão tổ Bạch Băng Dương và Bắc Cực lão tổ Trường Thiên nhìn nhau, hai người đều khó xử. Tuy hai người không có tình cảm gì với Miêu Nghị nhưng lại có quan hệ không tầm thường với tứ phương túc chủ, nếu ra tay với huynh đệ kết nghĩa của bốn người kia, về sau sẽ khó ăn nói, làm vậy không khác gì tát vào mặt bốn lão quái, lúc đó người ta trở mặt chắc chắn trở mặt với hai người bọn họ ngay.

An Chính Phong của thương hội Tiên quốc cũng đến nơi đây tham gia cổ động, hắn cũng ngượng ngùng với những người chung quanh, lúc này tức giận quát:

- Miêu Nghị, tại sao ngươi chạy tới đây nháo sự?

Hắn sắp phát điên lên rồi. Tên điên này hai ba ngày lại chạy đến Lưu Vân Sa Hải nháo sự, hơn nữa còn nháo ra đại sự không thể thu tràng, tiếp tục gây sự như vậy, chắc chắn Phong Bắc Trần không từ bỏ ý đồ!

Miêu Nghị không thèm nhìn hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bà chủ!

Thợ đá, thợ mộc, đầu bếp và nho sinh bốn người nhìn nhau, bọn họ cùng thở ra một hơi, lại nhìn thấy Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh đi hai bên Phong Huyền, nội tâm bọn họ vô cùng lo lắng.

- Thì ra là túc chủ Tinh Túc Hải, cửu ngưỡng đại danh!

Phong Huyền cố gắng nặn ra nụ cười, chắp tay nói:

- Tại hạ Phong Huyền, nghe nói các hạ có hiểu lầm với Tiểu Thu, lúc ấy tại hạ thân hãm trong lao tù, không thể kịp thời ra mặt điều hòa cho nên hiểu lầm càng lớn. Không bằng túc chủ cho tại hạ mặt mũi không truy cứu chuyện quá khứ, chúng ta buông ân oán, biến chiến tranh thành tơ lụa, hôm nay là ngày vui của ta, túc chủ nể tình đi Vô Lượng Thiên uống chén rượu mừng, như thế nào?

Hắn làm ra vẻ khoan hồng độ lượng.

Miêu Nghị lạnh nhạt nhìn sang, nội tâm đã tức giận khi thấy Phong Huyền mặc hỉ phục, cười lạnh nói:

- Thật có thể biến chiến tranh thành tơ lụa sao? Ta sợ ngươi không có hào phóng như vậy!

Phong Huyền cười ha hả, nói:

- Chỉ là một cái khách sạn, hủy rồi thì xây lại là được, có thể kết giao với túc chủ, một cái khách sạn tính là gì, cho dù là trăm cái, Phong mỗ cũng cam lòng!

- Hừ hừ!

Miêu Nghị cười lạnh mỉa mai, hắn lại nhìn sang bà chủ, vươn tay phát ra lời mời với bà chủ.

Bà chủ cắn bờ môi đỏ mọng, nàng ngoan ngoãn vượt qua đám người tiến vào vòng tay của hắn, trong mắt chỉ còn lại một mình Miêu Nghị.

Thân thể mềm mại lao vào lòng mình, nước mắt chảy xuống, nàng mỉm cười nhưng nghẹn ngào:

- Ta còn tưởng rằng ngươi mặc kệ ta, ta cho rằng ngươi sợ không dám đến.

- Làm sao có thể? Ta chỉ sợ mất ngươi mà thôi, chỉ cần có thể có được ngươi, cho dù là địch với toàn thiên hạ, cho dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc!

Miêu Nghị cười cười, hai tay nâng má nàng lên, thâm tình nhìn nàng, cũng lau nước mắt nàng trước mặt mọi người, cười nói:

- Thực xin lỗi, ta không có kiên nhẫn chờ thêm hai trăm năm, ta sợ mất đi ngươi, đành phải đến sớm!

Bà chủ nín khóc mỉm cười, nước mắt lại chảy ra ào ào, Miêu Nghị giúp nàng lau mãi nhưng không hết. Nàng vừa khóc vừa mắng:

- Kẻ đần! Chuyện đó không trọng yếu, chẳng lẽ hiện tại ngươi không biết ta nghĩ gì sao?

Miêu Nghị cười ha ha, nói:

- Nguyện ý đi theo ta không?

Bà chủ dùng sức gật đầu.

- Vân Tri Thu thề với trời, từ hôm nay trở đi, thiếp thân sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt, vĩnh viễn không siêu sinh!

Miêu Nghị ôm nàng vào lòng, tham lam hít mùi hương trên người nàng. Hai người ôm chặt lấy nhau trong mắt nhiều người, quả thật đã bỏ qua tất cả.

Cảnh tượng làm không ít nữ tử ở nơi đây hâm mộ. Hai đệ tử Đạo Thánh Phong Bắc Trần đang ở nơi này, không ngờ còn có người dám đoạt cháu đâu của Đạo Thánh Phong Bắc Trần. Đây là hành vi không muốn sống nhưng nữ nhân ở đây vô cùng hâm mộ, cũng mơ mộng mình gặp nam nhân như thế, nếu có được chắc chắn không phụ cuộc đời này.

Ngay cả Thôi Vĩnh Trinh cũng dùng ánh mắt phức tạp khi thấy hai người ôm nhau, tất cả mọi người là nữ nhân mà!

Vô số khách nhân ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi việc diễn ra trước mặt, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.