Phi Thiên

Chương 1184: Cứu chữa (1)




Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Lão bản nương lập tức đi ra cửa, không quan tâm nói:

- Các ngươi với Mẫu Đan có ân oán là ân oán của các ngươi, Mẫu Đan phá hỏng quy củ khách điếm của ta thì ta sẽ tìm bọn họ tính sổ, đây là hai chuyện khác nhau, ta không việc gì phải vì người khác mà quanh co lòng vòng làm hỏng quy củ khách điếm.

Nho sinh, thợ mộc, thợ đá cũng theo sau Lão bản nương rời đi.

Đầu bếp dựa vào cửa phòng bếp, đưa tay làm tư thế mời với đám người Dương Khánh:

- Mấy vị, làm phiền để chúng ta nấu cơm cho khách.

Đám người Vũ Quần Phương không thể làm gì khác hơn là mang theo gương mặt bi ai mà ly khai, bọn họ làm gì còn tâm tư ở chỗ này nên nhanh chóng rời đi.

Màn đêm hạ xuống, trên sân thượng, Lão bản nương váy áo phiêu phiêu, nhìn chăm chú vào một nhóm người đang vội rời đi.

Thợ mộc ở bên cạnh truyền âm hỏi:

- Lão bản nương, Nhất Oa Phong này rõ ràng là cùng bọn với Ngưu Nhị, ngươi không ra tay cứu Trình Diệu Uy, Ngưu Nhị biết rồi sẽ không tức giận chứ?

- Ta sao có thể vì một Trình Diệu Uy mà phá hỏng quy củ bao lâu của khách điếm, cho dù là cứu cũng cũng không cần chúng ta tự mình ra mặt.

Lão bản nương nói xong đột nhiên cười lạnh một tiếng, khoé môi nhếch lên châm chọc nói:

- Nếu là một bọn thì tốt, cho dù không phải, ta chính là muốn để cho Ngưu Nhị biết ta có thể cứu Trình Diệu Uy, Ngưu Nhị không phải sẽ chạy tới đây sao? Muốn cứu Trình Diệu Uy à, nói hay lắm, thành thành thật thật tới cầu ta đi, chờ tâm trạng ta tốt rồi nói sau.

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau nở nụ cười, nét mặt đúng kiểu cười trên đau khổ của người khác, tựa như tưởng tượng được bộ dáng thất thố của Ngưu Nhị hôm nay giảo hoạt chạy trốn sau lại ủ rũ âu sầu chủ động đưa tới cửa, bị Lão bản nương thu thập.

- Mẫu Đan kia sống chết đã rõ rồi. Sáng mai đi sa bảo!

Lão bản nương quay đầu lại phân phó một tiếng.

Trời đã tối, nàng là một nữ nhân mà chạy tới sa bảo tìm nam nhân thì quá khó coi, huống chi nàng còn muốn đợi người nào đó tìm đến để tính sổ. Cũng không phải là chuyện gấp gáp gì, đợi mai trời sáng rồi tính sau.

- Dạ vâng!

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau lần nữa nhận lệnh, thật ra trong lòng hai người đều rõ, nho sinh cũng đem tình huống ở hiện trường nói lại rồi, gây chuyện thực ra có một mình tên Ngưu Nhị kia, Mẫu Đan người ta chẳng qua là bất đắc dĩ bị ép, nhưng Lão bản nương lại muốn ra mặt thay Ngưu Nhi, vậy cũng chỉ có thể nói Mẫu Đan ngươi xui xẻo rồi, ai kêu Lão bản nương và Ngưu Nhị người ta là ngủ chung giường, loại chuyện như này sao có thể không để ý đến.

- Các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi. Ai nha! Ta phải về phòng chờ tên khốn khiếp kia tự chui đầu vào lưới!

Lão bản nương cười khúc khích, lấy trâm gài lên búi tóc, nét mặt vui vẻ xoay người mà đi. Khách điếm bị người ta đạp mà tâm tình có vẻ không tệ lắm. Đúng là có bệnh rồi.

Trong bóng đêm, nhóm người Vũ Quần Phương vài lần đổi hướng, chuyển đông chuyển tây xác nhận không còn người theo dõi mới đáp xuống một địa điểm.

Dưới tàng cây có bố trí ba cây thành hình chữ ‘Phẩm’, chính là vị trí mà ban sáng Miêu Nghị đặt chân.

Trình Ưng Hà gõ mười sáu tiếng trên một cây khô, sau đấy đất cát ở giữa chữ Phẩm bị lật lên, lộ ra một cửa động đen như mực.

Nhóm người cảnh giác nhìn xung quanh rồi lần lượt nhảy xuống, cửa động nhanh chóng đóng lại. Bên trong có người thi pháp đem đất cát bên ngoài dọn dẹp, lau sạch dấu vết.

Người canh giữ cửa động hành lễ nói:

- Nhị đương gia… A! Đại đương gia bị sao vậy?

Vũ Quần Phương gương mặt lộ vẻ đau buồn phẫn nộ, không nói nguyên nhân hỏi:

- Xế chiều hôm nay có những người nào tới?

Người đó trả lời:

- Bẩm Nhị đương gia, có một vị nam tử lạ mặt đến, không biết là ai.

Vũ Quần Phương gật gật đầu, sau đó dẫn đám người nhanh chóng đi vào, sau khi tới động phủ sâu trong lòng đất, Giản Tam Nương vội đi ra nghênh tiếp.

- Đại nhân đã tới rồi?

Vũ Quần Phương truyền âm hỏi. Nơi này không nhiều người biết thân phận của Miêu Nghị, nên không hỏi công khai mà chỉ truyền âm trao đổi.

- Đã đến rồi ạ.

Giản Tam Nương truyền âm đáp, nhìn Trình Diệu Uy hơi thở mong manh, lại truyền âm nói tiếp:

- Đại nhân đã phân phó, nói là có thấy Đại đương gia bị trúng độc, nếu như khó giải thì có thể đưa Đại đương gia tới tìm đại nhân giải độc.

Vũ Quần Phương sửng sốt, đang chuẩn bị tìm biện pháp cứu chữa, không ngờ đại nhân đã biết trước, vội truyền âm hỏi:

- Đại nhân có nắm chắc cách giải độc không?

Giản Tam Nương trả lời:

- Đại nhân không nói, chỉ dặn ta thông báo như vậy thôi.

- Nhanh, Tường Nhi, mau đưa cha ngươi tới.

Vũ Quần Phương quay đầu lại gọi một tiếng, dẫn con gái cõng trượng phu nhanh chóng đi gặp Miêu Nghị, bất kể Miêu Nghị có thể cứu được hay không, nếu đã nói như vậy thì dù chỉ có một chút hi vọng cũng phải thử một lần.

Sau khi vào tận sâu cuối động, những người bình thường đều đã thối lui, chỉ còn lại cả nhà Trình Diệu Uy với Dương Khánh, Giản Tam Nương là vào được, Dương Triệu Thanh tự mình canh chừng ngoài động, không để người ngoài tới gần.

Trong hang động có một bàn đầy dưa và trái cây tươi, trên thạch tháp là Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng tĩnh.

Hang động vừa đóng lại, cả đám người hành lễ nói:

- Tham kiến đại nhân!

Mấy người Giản Tam Nương còn đỡ, đám người Vũ Quần Phương nhìn về phía Miêu Nghị đầy vẻ kính sợ, hôm nay Miêu Nghị xuất thủ uy lực lớn mọi người đều thấy rõ, mấy tên Hắc y nhân đó thực lực chính là cảnh giới Tử Liên, vậy mà bị đại nhân trảm sát như thái rau cắt dưa vậy.

Ánh mắt của Dương Khánh có chút phức tạp, may mà trước đó ở Lưu Vân Sa Hải không có việc gì, hiện giờ đột nhiên phát hiện Miêu Nghị đã trưởng thành, trình độ của y còn xa mới với tới được, chênh lệch giữa hai người có thể nói càng ngày càng lớn.

Miêu Nghị mở hai mắt thả chân xuống, đứng lên khẽ cười nói:

- Đều về rồi!

Ánh mắt nhìn Dương Khánh một lúc,

- Ta đã biết dựa vào đầu óc của Dương tổng quản, các ngươi sẽ không khó thoát thân.

- Dạ vâng!

Đám người Vũ Quần Phương vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Dương Khánh ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, đấy là do người ta căn bản không gây khó khăn gì, liên quan gì tới ta, nói không chừng ta lại làm một chuyến ngu ngốc rồi cũng nên.

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn về Trình Diệu Uy trên lưng Trình Ưng Tường, cau mày nói:

- Thương thế của Trình Đại đương gia thế nào rồi?

Vũ Quần Phương nhất thời bi thương nói:

- Đại nhân, đương gia ta trúng kích độc, Lão bản nương của Phong Vân khách điếm nói là bị trúng ‘Yêu thi tán’, chúng tôi bó tay không có biện pháp, khẩn cầu đại nhân cứu đương gia một mạng.

- Yêu thi tán?

Miêu Nghị sửng sốt,

- Yêu thi tán là thứ kịch độc gì? Rất lợi hại à?

Người Trình gia nhất thời đưa mắt nhìn nhau, trước đó nghe Giản Tam Nương nói còn tưởng vị đại nhân này có biện pháp, hiện tại mới biết người ta thậm chí ngay cả yêu thi tán là gì cũng không biết, toàn gia tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực, xem ra vẫn là nên nghĩ biện pháp khác.