Phi Thiên

Chương 1181: Chứng minh cái rắm (1)




Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Lão Bản Nương ngứa hàm răng nói:

- Tên kia cho là cánh của mình cứng rắn rồi. Dám đến đập sòng của ta, lần này nếu như không dạy cho hắn một bài học, sau này trước mặt lão nương còn không lật ngược trời hay sao? Sau này lão nương còn quản được hắn nữa sao? Tìm, nhất định phải đuổi kịp hắn, quan hệ này đến mặt mũi cả đời của lão nương, ai dám thả hắn chạy, đừng trách ta không khách khí!

Dứt lời nhanh chóng chọn một phương hướng lao đi.

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau cười khổ, gật gật đầu với nhau, chia ra hai hướng trong biển lao đi lục soát.

Mặt biển đang bị hạt cát sàn sạt chảy xuôi từ từ khép lại. Mà đống cát cách miệng vỡ đó không xa cũng lặng lẽ dâng trào lên về bốn phía. Miêu Nghị trốn ở trong hạt cát một tay xách thương, một tay cầm Thủy Vân châu, từ từ bay lơ lửng lên nhanh chóng nhìn xung quanh.

Thấy Lão Bản Nương ba người đã không còn bóng dáng, xem xét mặt cát cứng dần dần khép lại, khóe miệng Miêu Nghị lộ ra một nụ cười hài hước, thu Kỳ Lân thương và Thủy Vân châu. Dù bận vẫn ung dung phủi một cái hạt cát trên hai tay áo. Gương mặt tỏ vẻ khinh thường, lẩm bẩm tự nói:

- Không phải là ta không nể mặt mũi ngươi, mà là ngươi không nên đùa thật. Ngươi nếu như muốn chơi đùa, thì ta liền đùa theo với ngươi, nghĩ tu vi cao là có thể bắt được ta? Cũng không nhìn một chút coi là người nào đè ngươi ra ngủ luôn rồi...

Lắc mình bay đến không trung, xem xét cách đó không xa mấy nhân viên không có quan hệ gì đang nhìn chằm chằm vào nơi này, chỉ nhìn chứ không dám đến gần, Miêu Nghị nhanh chóng bay vọt giữa không trung bỏ đi.

Một lúc lâu sau khi, chỗ nứtgần như đã sắp bị cát chảy chôn vùi lại lần nữa bị phá vỡ. Lão Bản Nương và thợ mộc, thợ đá lại vọt ra. Nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi ở trong biển, căn bản không thấy được bóng dáng của Miêu Nghị, chạy cũng cực nhanh ấy chứ.

Có chộp được Miêu Nghị hay không, thợ mộc và thợ đá cũng không sao, Lão Bản Nương lại khó có thể nuốt xuống cái cục tức này.

Ngược lại không phải là nàng và Miêu Nghị có thâm cừu đại hận gì. Miêu Nghị gây chuyện tại Phong Vân Khách Sạn của nàng cũng không có gì, nàng sẽ nghĩ biện pháp chịu trách nhiệm. Mà Vân Tri Thu nàng là Lão Bản Nương, Ngưu Nhị là tiểu nhị của nàng. Tên tiểu nhị này tuy rằng đã đè nàng ra ngủ luôn rồi, nhưng cái địa vị Lão Bản Nương này vẫn là ngự trị trên cái tên tiểu nhị Ngưu Nhị kia ấy. Bà chủ dĩ nhiên là phải coi quản tiểu nhị, sao có thể địa vị điên đảo được.

Sự tình liên quan đến mặt mũi, không phải là gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông!

Ở phụ cận có người xem náo nhiệt hảo tâm bay tới, một người trong đó chắp tay nói với Lão Bản Nương:

- Lão Bản Nương, các ngươi trúng kế rồi, kẻ cắp đó chẳng hề trốn vào trong biển, mà là đánh vỡ mặt cát cứng dẫn các ngươi đi xuống, còn chính hắn kì thực mượn sương mù yểm hộ, thừa dịp hỗn loạn giấu ở trong đống cát phụ cận. Chờ các ngươi vào biển, hắn lại chui ra, đã chạy mất rồi.

Thợ mộc và thợ đá đưa mắt nhìn nhau, hay cho cái tên giảo hoạt, giỏi cho phản ứng nhanh, thuận tay là đã thực hiện ngay một kế điệu hổ ly sơn, làm càn làm bậy là đùa bỡn được ba người bọn họ xuống đáy biển xoay tùm lum.

Lão Bản Nương lập tức hỏi:

- Chạy đàng nào rồi, chạy đã bao lâu?

- Hướng bên đó chạy!

Người đó chỉ một phương hướng, trả lời:

- Chạy một hồi rồi, các ngươi mới vừa vào biển không lâu, chúng ta liền thấy hắn chui ra từ trong đống cát chạy mất rồi.

Gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Lão Bản Nương lập tức sầm xuống, răng ngà nghiến nghe kèn kẹt, tu vi cao thì thế nào, tốc độ nhanh thì thế nào, người ta muốn chạy ngươi không thể nào bắt được, còn đem ngươi làm trò cười là ả ngốc lừa chui xuống biển thối đùa bỡn cho một trận.

Quay đầu lại nhìn về phía phương hướng Miêu Nghị chạy trốn, hiện tại tiếp tục đuổi theo còn được cái rắm gì nữaùng, đã sớm chạy không còn bóng người rồi, cộng thêm tên này giảo hoạt như vậy, có thể thuận một cái phương hướng chạy thẳng mới là lạ, đã không nhất thiết phải tiếp tục đuổi theo nữa rồi.

- Trở về!

Lão Bản Nương gọi một tiếng, lĩnh thợ mộc và thợ đá nhảy lên không mà đi.

Trên đường, Lão Bản Nương ngẫm lại khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười, mặc dù là thua rồi, nhưng mà năng lực ứng biến khẩn cấp của Miêu tiểu nhị khiến cho trong lòng nàng cảm thấy ổn thỏa mấy phần, đoán chừng Ngưu Nhị đi lại trong tu hành giới cũng không dễ dàng bị người giết chết đâu.

Trong sa mạc vô ngần, một bóng người từ trên không đáp xuống, Miêu Nghị đáp xuống chhỗ ba cây thành xếp thành hình chữ "Phẩm", nhìn xung quanh xác nhận một chút, giơ tay lên gõ vào một gốc dừa cộc cộc đủ 16 tiếng mới dừng.

Chỉ chốc lát sau, mặt cát ở chỗ ba cây dừa lật ngược lên, lật ra một khối bản lề, lộ ra một cửa động đen như mực, Miêu Nghị lần nữa nhìn chung quanh, trực tiếp nhảy vào.

Phía dưới là một lối đi dùng tấm ván gỗ giản dị cô lập, dài đến trăm thước.

Một vị sa phỉ canh giữ ở cửa động mở tấm cửa ra hơi có vẻ hồ nghi giương ánh mắt cảnh giác quan sát Miêu Nghị, sau khi nhìn theo Miêu Nghị đi vào trong, lôi kéo dây thừng ở một bên, mơ hồ có thể nghe truyền đến tiếng lục lạc từ xa xa.

Quanh co đi trong thông đạo trăm thước về phía trước mới chánh thức gặp được một vị động phủ khai mở dựa vào sơn thế chôn dưới sa mạc.

Có hơn mười người chính cầm vũ khí cảnh giác tại cửa động, trong đó có Giản Tam Nương và Dương Triệu Thanh.

Trong hơn mười người này cũng chỉ có Giản Tam Nương và Dương Triệu Thanh là biết Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị xuất hiện đều sửng sốt, ngay sau đó cho thuộc ha hai bên buông vũ khí xuống. Hai người nhanh chóng chắp tay hành lễ với Miêu Nghị, cũng không biết nên xưng hô Miêu Nghị như thế nào cho phải, bởi vì không tiện bại lộ cho những người khác biết.

Miêu Nghị gật gật đầu, quan sát hai người một cái.

Giản Tam Nương hiện giờ đã cở bỏ đi áo lụa ngân bạch phù hoa của Ngọc Nữ tông, ăn mặc trang phục gọn gàng, trên đầu còn bịt một chiếc khăn, cử chỉ đã nhiều thêm mấy phần dã tính.

Trên người Dương Triệu Thanh cũng nhiều thêm mấy phần mùi vị hung hãn cuồng dã, giống như là chuyên hành nghề ăn cướp vậy.

Mới đầu Giản Tam Nương tới đây là không nguyện ý lắm, nhưng mà sau đó quen dần, hiện nay đã tốt vô cùng, cầm lương cố định của phía chính phủ không nói, bên này còn có thể giết người cướp của, thu nhập cao hơn, đụng phải dê béo, không biết làm ở phía chính phủ đã bao nhiêu năm. Chủ yếu nhất chính là, còn có đường lui bảo đảm, vạn nhất sa phỉ không làm nổi rồi, cùng lắm thì trở về làm quan, cuộc sống này ngược lại cũng không tệ.

- Mời vào bên trong!

Giản Tam Nương nhanh chóng đi ở phía trước dẫn đường, dẫn Miêu Nghị xâm nhập vào bên trong động phủ.