Phi Thiên

Chương 1170: Khổ không cúi đầu (2)




Miêu Nghị từ từ thở ra, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:

- Các ngươi rút cuộc đã tu luyện công pháp gì, thật không ngờ tự làm khổ mình!

Nhị nữ chỉ biết buồn bực than khóc, không trả lời hắn.

Không bao lâu, tiếng hô của Yến Bắc Hồng rõ ràng kém xuống. Nhị nữ quay đầu lại liếc nhìn, vội vàng đứng lên, Hồng Phất nói:

- Tỷ tỷ mau chuẩn bị, đại nhân sắp tỉnh lại rồi.

Miêu Nghị hai tay đỡ kiếm mà đứng cũng chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía Yến Bắc Hồng, thấy thứ du động phía dưới làn da Yến Bắc Hồng đã biến mất, sắc thái quỷ dị trong hai tròng mắt Yến Bắc Hồng đang từ từ ảm đạm.

Một lát sau hai tròng mắt Yến Bắc Hồng dần dần khôi phục như bình thường, nhưng ánh mắt lại có chút mờ mịt, nhìn ba người phía dưới, tựa hồ không nhận ra. Theo ánh mắt dần dần thanh minh, tựa hồ người cũng từ từ thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị.

Bốn mắt hai người đối nhau, Miêu Nghị đỡ kiếm mà đứng, thở dài, nhìn hắn khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Yến Bắc Hồng cũng lộ ra nụ cười khổ, hướng xuống phía Hồng Tụ, Hồng Phất “Ô ô” một tiếng.

Nhị nữ mừng rỡ bay tới, nhanh chóng mở khóa, tháo mở sợi xích ghìm chặt miệng hắn.

Kết quả Yến Bắc Hồng vừa mở miệng lại quát hai người:

- Không phải kêu các ngươi không nên kinh động Miêu huynh đệ, vì sao không nghe lời ta?

Nhị nữ sợ hãi quỳ xuống đất, cúi đầu không nói.

Miêu Nghị nói:

- Yến Đại ca, chuyện này không trách các nàng, các nàng thật sự là không có biện pháp nào, mua hết Vô Ưu quả của sáu nước cũng không thể giải nguy cho ngươi, vì thế mới tìm ta nghĩ cách, là ta chưa được sự đồng ý đã lén xông vào đây, vừa rồi hai tiện tỳ này còn dám ngăn trở ta đi vào, huynh đệ dưới tình thế cấp bách không nể mặt Yến đại ca, đã thu thập các nàng một trận, mong rằng đại ca không phiền lòng.

Yến Bắc Hồng hừ lạnh nói:

- Lão đệ cần gì thiên vị các nàng, dựa vào tu vi trước mắt của các nàng, nếu thật sự có lòng ngăn trở, lão đệ sợ là cũng không xông vào được.

Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người nhị nữ:

- Hai người các ngươi lại dám không xem trọng lời nói của ta?

- Yến Đại ca nói lời này không khỏi có chút xem nhẹ người khác.

Miêu Nghị giơ ngón tay, xóa đi bùn linh ẩn ở chỗ mi tâm, để lộ ra Tử Liên ngay mi tâm.

Yến Bắc Hồng treo ngược trên không trung ngẩn ra, chậc chậc nói:

- Tiến độ tu hành của lão đệ đúng là thần tốc!

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- So với tiến độ tu hành của Yến đại ca, tiểu đệ theo không kịp!

Yến Bắc Hồng cười ha hả:

- Lạnh ấm tự biết.

Ánh mắt hắn một lần nữa rơi vào trên người nhị nữ, âm thanh hung dữ nói:

- Chuyện của ta các ngươi cũng nói với Miêu huynh đệ?

Nhị nữ lắc đầu liên tục:

- Không có!

Miêu Nghị cau mày nói:

- Đại ca rút cuộc tu luyện công pháp gì, tại sao lại làm khổ mình như thế?

Yến Bắc Hồng trầm bồng du dương nói:

- Công pháp tốt xấu không quan trọng, xấu là ở lòng người! Chỉ vì không chịu chịu nổi áp bách của thế gian này, khổ không cúi đầu, mới nguyện lấy thân thử nghiệm! Yến mỗ đường đường là thân đàn ông, há có thể cả đời tham sống sợ chết, kiếp này chỉ cầu một ngày kia có thể oanh oanh liệt liệt thống khoái một hồi, gọi là địch nhân nghe tin đã sợ vỡ mật, mới không xem là sống uổng phí một lần, không yêu cầu thiên trường địa cửu xa vời, hoàn toàn tự nguyện chịu khốn khổ này, không trách được người khác, lão đệ không nên hỏi nhiều!

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, nhìn về phía nhị nữ:

- Nếu Vô Ưu quả có tác dụng với đại nhân các ngươi, lúc này không dùng còn đợi khi nào?

- Vâng!

Nhị nữ vội vàng lên tiếng gật đầu, đồng thời lơ lửng trên không trung, bay tới bên cạnh Yến Bắc Hồng, cùng rơi xuống sợi dây xích buộc chặt tứ chi của Yến Bắc Hồng.

Cương châm cắm trên người Yến Bắc Hồng “phốc phốc” bật ra, bị Hồng Phất thu nhập vào bên trong nhẫn trữ vật, miệng châm đỏ sẫm vết máu chậm rãi chảy ra.

Cương châm vừa ra, tháo bỏ cấm chế huyệt vị, Yến Bắc Hồng thở dài ra một hơi, pháp lực bắt đầu mênh mông quanh người, mái tóc dài xốc xếch không gió mà bay, kết hợp với tình trạng thảm thiết hiện nay của hắn, tình cảnh thoạt nhìn rất quỷ dị.

Miêu Nghị vẫn đỡ kiếm đứng ở đó, hắn cũng hiểu tác dụng của những cương châm kia, đây là Yến Bắc Hồng mạnh mẽ hạ cấm chế xuống trên người, nếu không dựa vào tu vi của Yến Bắc Hồng, những sợi dây xích này rất khó khóa lại, sơn thể cũng có thể bị kéo sụp đổ, trói không được Yến Bắc Hồng.

Một khi dưới tình huống ý thức của Yến Bắc Hồng hỗn loạn chạy ra ngoài, rất dễ dàng bị người ta hạ độc thủ.

- Đại nhân, đây là Miêu gia khẩn cấp trù bị cho ngài ba vạn viên Vô Ưu quả.

Lúc Hồng Tụ lấy ra Vô Ưu quả chuẩn bị cho Yến Bắc Hồng ăn không quên nói ra câu này.

Yến Bắc Hồng hừ lạnh một tiếng:

- Ai cho ngươi đi tìm Miêu huynh đệ? Ta nói rồi ngươi vừa đi nhất định sẽ kinh động hắn.

Hồng Tụ yên lặng cúi đầu, nói:

- Các hầu gái thật sự là không có cách nào, nơi thương hội sáu nước cũng không mua được Vô Ưu quả, các hầu gái có thể nào trơ mắt nhìn đại nhân tràn ngập nguy cơ mà không quản, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có đi tìm Miêu gia hỗ trợ, may là Miêu gia thần thông quảng đại, chỉ một lát đã chuẩn bị được cho đại nhân ba vạn viên Vô Ưu quả.

Ai ngờ Miêu Nghị lại khẽ hừ:

- Yến đại ca, lá gan của Hồng Tụ đúng là không nhỏ, ta đang bế quan. Nàng dám chạy đến mạnh mẽ mở cửa quan của ta, nếu không phải nể mặt Yến đại ca, ta có thể đã đánh chết nàng ngay tại chỗ rồi.

- Càn rỡ!

Yến Bắc Hồng quát Hồng Tụ một tiếng.

Hồng Tụ cúi thấp đầu không lên tiếng, có thể nói hai người này đều không phải là người. Nhưng Yến Bắc Hồng chợt cười ha ha nói:

- Lão đệ, nàng cũng là nóng lòng muốn cứu ta, ngươi cũng đừng so đo với một hầu gái bình thường như nàng.

Miêu Nghị nói:

- Ngươi biết là tốt rồi, nàng vì cứu ngươi đầu đã dập muốn vỡ trước mặt ta, cho nên ngươi cũng đừng có trách cứ nàng nữa.

Hồng Tụ lập tức tràn đầy cảm kích nhìn Miêu Nghị, lúc này mới hiểu rằng thì ra Miêu Nghị chỉ trích nàng thật ra là giúp nàng.

Yến Bắc Hồng nghe vậy cười ha ha, hỏi:

- Hồng Phất. Lần này ta hồ đồ bao lâu?

- Khởi bẩm đại nhân, khoảng mười ngày.

Hồng Phất trả lời.

- Thời gian kéo dài càng ngày càng lâu.

Yến Bắc Hồng buông tiếng thở dài, lại hỏi Miêu Nghị:

- Lão đệ. Lần trước lúc ta tỉnh táo đã Vô Ưu quả trên thị trường đã không có hàng rồi, hơn nữa giá tiền cao vô cùng, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi có thể kiếm từ đâu ra ba vạn viên? Chẳng lẽ là vừa chạy đến Tây Túc Tinh cung?

Thấy Yến Bắc Hồng đã đoán được. Miêu Nghị cũng không còn giấu diếm:

- Hồng Tụ tìm ta, nói càng nhiều càng tốt, hơn nữa lại thúc dục, nói chuyện này liên quan đến sinh tử của ngươi, quả thực là không cho ta một chút đường sống. Vật kia người bình thường căn bản sẽ không tồn trữ đại lượng, cũng chỉ có nơi sản sinh ra nó là Tây Túc Tinh cung mới có nhiều như thế, ta ngoài đi tìm Phục Thanh còn có thể có biện pháp gì?