Phi Thiên

Chương 1120: Giết Thành Hoàng (2)




Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Một đạo sĩ khiển trách:

- Nếu là Thành Hoàng, theo lý phải an dân, chấn nhiếp ma quỷ, cớ gì lại sai khiến quỷ soa hại người? Luật pháp Thiên Đình ở đâu?

- Mắt ngươi thấy quỷ soa của bản quân hại người sao?

Thành Hoàng như bị dẫm phải đuôi, mắt đầy sát ý, chỉ tay lạnh lùng nói:

- Chỉ là hai vị thuật sĩ mà dám nói xấu quan Thiên Đình, nghi ngờ cả luật pháp Thiên Đình, tội không thể tha! Tới đi, bắt hai tên yêu đạo này lại cho bản quân!

- Vâng!

Bốn quỷ soa bên cạnh lập tức lấy binh đao ra xông tới.

Luật pháp Thiên Đình? Là thứ gì? Miêu Nghị trong lòng tự hỏi, thấy trong số đó có hai Quỷ tu Bạch Liên ngũ phẩm, đã băt đầu có thể công kích ở cự ly xa, sợ là hai đạo dĩ lẫm nhiên chính khí này không thể ứng phó được. Lại nhìn ánh mắt Thành Hoàng lạnh buốt quét tới mọi người trong phòng, quả là đã động sát cơ, lại thêm cuộc đối thoại vừa rồi, có vẻ như Thành Hoàng này muốn giết người diệt khẩu a! Sợ là nơi này một người sống cũng không bỏ qua!

Hai vị đạo sĩ trẻ dường như cũng biết mình không phải là đối thủ, một vị lui sâu về phía sau, đi qua Miêu Nghị còn không quên nhắc nhở một tiếng,

- Còn không mau đi đi! Chúng ta không cản được lâu đâu!

Miêu Nghị nhìn xung quanh, cản? Dựa vào các ngươi mà muốn cản sao? May hôm nay vận khí tốt, gặp được ta đó!

Bá! Thời điểm bốn tên quỷ soa lắc mình đánh tới, bàn tay đang để phía sau của Miêu Nghị đột nhiên giơ ra, trên không ngũ chỉ xuất ra, một cỗ pháp lực mênh mông phát ra.

Hiện trường trong giây lát đột nhiên yên tĩnh, chỉ có vài người còn thở, hai vị đạo sĩ và đám người Hứa Lưu đều mở to hai mắt, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Bốn tên quỷ soa đang bị giữ lại giữa không trung, gương mặt vẻ khổ sở.

Thành Hoàng kinh hãi quát:

- Người nào?

- Người là Thành Hoàng đã làm sai còn muốn giết người diệt khẩu?

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay đột nhiên biến thành một cái trảo chụp một cái, kéo bốn tên quỷ soa vào lòng bàn tay

Tinh hoả quyết xuất hiện, lập tức bốn tên quỷ soa vẻ mặt đau khổ, khói trong cơ thể từ từ bay ra, dưới áp chế mạnh mẽ của Miêu Nghị, bốn tên quỷ soa cực kỳ thống khổ, ngay cả kêu cũng không kêu được.

Rất nhanh bốn tên bị thiêu sạch, hoá thành bốn viên âm đan vô phẩm rơi xuống tay Miêu Nghị.

Hai vị đạo sĩ trẻ chấn kinh, chính là bởi thủ đoạn trừ quỷ của Miêu Nghị, hai người nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị đầy ngưỡng mộ.

Hứa Lưu giật mình, thầm nghĩ quả nhiên không phải người thường.

Lưu lão hán đang bọc nửa chăn trợn tròn mắt.

- To gan! Dám giết quỷ soa!

Thành Hoàng gầm lên giận dữ.

Miêu Nghị thu âm đan, năm ngón tay lại lần nữa chụp vào hư không.

Bị lực hút mạng mẽ bao phủ, Thành Hoàng sợ tới mức suýt thì hồn phi phách tán, liều mạng chống cự lại lực hút, cuối cùng bị Miêu Nghị nắm ở cổ.

- Muốn sống hay chết?

Miêu Nghị lãnh đạm hỏi.

Thành Hoàng cảm thấy trong bàn tay Miêu Nghị có khí tức chí dương kinh khủng có thể thiêu mình thành tro bụi, lập tức cả kinh kêu lên:

- Gia gia tha mạng! Gia gia tha mạng!

Miêu Nghị hỏi:

- Sao lại sai quỷ soa hại người?

Thành Hoàng vội nói:

- Không phải là sai quỷ soa hại người, mà chẳng qua muốn chỉ bảo bọn họ đi hù doạ đám người phàm không chịu tế bái, khiến bọn chúng sợ hãi, thành tâm tới miếu thành hoàng cầu nguyện.

Miêu Nghị nhướn mi hỏi:

- Vì nguyện lực?

- Dạ dạ dạ! Gia gia mạng ạ! Tiểu nhân cũng không định hại người!

- Vừa rồi nay cả ta còn muốn diệt khẩu, lại dám nói không định hại người? Lưu lại một tiểu nhân như ngươi ắt gây hại, há có thể tha ngươi!

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, đột nhiên như muốn bóp chếp đối phương, ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt, một trận khói lại bay ra.

Cuối cùng một viên âm đan nhất phẩm rơi xuống tay Miêu Nghị, lật tay thu lại, ngay sau đó phất tay quét qua, đem vài tên Quỷ tu thất lạc ở xung quanh gom lại.

Giết Thành Hoàng…

Cả đám người không thốt nên lời, thư phòng chìm vào yên tĩnh.

Hai đạo sĩ trẻ sau đấy nhảy ra, đứng ở dưới bậc thang cùng chắp tay hành lễ nói:

- Chính Khi môn hậu học thuật sĩ Bảo Ninh, Bảo Tín, ra mắt tiền bối!

Hai người một cao một thấp, cao là Bảo Ninh, thấp hơn là Bảo Tín, trên người đeo đầy túi lớn nhỏ.

Chính khí môn? Miêu Nghị nhìn về phía hai người, xem ra là môn phái tu hành, Thành Hoàng vừa rồi tương tự như quan phương ở Tiểu thế giới, chỉ không biết ở đây quan hệ thế nào.

Khẽ giơ tay lên, ra hiệu hai người không cần đa lễ.

Lúc này Hứa Lưu cũng vội đem đám người đi ra, đứng dưới bậc hành lễ:

- Cảm tạ thượng sư đã cứu mạng.

Miêu Nghị hỏi:

- Bây giờ còn muốn đưa ta đi?

Hứa Lưu toát mồ hôi nói:

- Vừa rồi có gì mạo phạm, mong thượng sư đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, còn không dám thỉnh giáo tôn tính đại danh của thương sư!

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cần hỏi nhiều.

Miêu Nghị vung tay quay về, khoanh chân ngồi gần trường án tiếp tục xem cuốn sách trên tay.

Hứa Lưu ngẩn ra, người ta đã không muốn nói, hẳn đành chuyển thân chắp tay hướng về phía hai vị đạo sĩ nói:

- Cảm tạ hai vị đạo trưởng cứu mạng.

Bảo Ninh không cho là đúng khoát tay nói:

- Hàng yêu trừ ma chính là bổn phận của chúng ta, không cần cảm tạ. Nếu cảm tạ thì nên cảm tạ vị tiền bối này đi, nếu không phải tiền bối xuất thủ thì như tiền bối đã nói, ta và ngươi đã bị Thành Hoàng giết người diệt khẩu.

Thật sự là muốn cảm tạ, nhưng ngươi ta lại không nhận a! Hứa Lưu không thể làm gì khác là xuay người về phía căn phòng nơi Miêu Nghị đang thắp đèn đọc sách, cúi đầu vái cung kính rồi cáo từ.

Những kẻ này vừa đi, hai vị đạo sĩ liền chạy vào trong phòng. Ngồi đối diện với Miêu Nghị, Bảo Tín chắp tay nói:

- Xin thỉnh giáo tiền bối là cao nhân của môn phái nào?

Vừa rồi khi còn đám người Hứa Lưu thì đúng là có mấy lời không tiện nói trước mặt người phàm, bây giờ thì lại muốn nói chuyện với hai vị đạo sĩ này. Đặt cuốn sách lên bàn, xoay tay bắn một luồng pháp lực đánh về phía Lưu lão hán, Lưu lão hán lập tức ngủ mê man.

Với tay xuất ra một bầu rượu cùng ba chén rượu đặt lên trường án, Miêu Nghị đưa tay mời, thuận miệng trả lời:

- Chỉ là một tán tu mới xuất thế, không phải cao nhân gì cả.

Người này che dấu tu vi, mà tu vi như vậy cũng chỉ là mới xuất thế? Hai đạo sĩ nhìn nhau, không tin lắm, nhưng không tỏ thái độ gì, cùng xê dịch thân mình, khoanh chân ngồi gần lại. Bảo Ninh cầm bầu rượt, trước tiên rót đầy một ly, rồi hai tay cung kính dâng cho Miêu Nghị, sau đấy mới rót tiếp hai chén khác.

- Có rượu sao có thể thiếu thức ăn!

Bảo Tín cười hì hì một tiếng, gỡ một túi từ phía sau xuống, từ bên trong lôi ra một bao vải dầu, cởi vòng dây thừng phía trên, lộ ra thịt chó bên dưới, trong nháy mắt mùi hương toả khắp nơi. Bảo Tín hắc hắc nói:

- Bên ngoài có mấy con dã cẩu, sợ làm hại đến dân. Vãn bối nhất thời tức giận nên giết một con thay lương khô ăn dần. Mong tiền bối không chê.

Miêu Nghị tiện tay cầm mâm sắt với ba đôi đũa ra, đặt lên trên bàn, cười nói:

- Vậy ta xin nếm thử kỹ thuật của Bảo Tín đạo trưởng.