Phì Thê Phi Thất

Chương 21-22




CHƯƠNG 21-22– KHÁCH NHÂN TỪ PHƯƠNG BẮC

“Mông đại ca sẽ giết ta mất…” thanh niên trên mặt khắc chữ tái mét kêu gào, cố sức di chuyển thân thể nặng nề của Hoa Phi Thất.

“Đừng di chuyển hắn.” Nam nhân cao lớn cúi người, bắt mạch trên tay Hoa Phi Thất.

“Thiên Manh, làm sao bây giờ a.” Hắn lo sợ lải nhải, liên tục thúc dục “Ta không phải cố ý, ta không nghĩ dựng phu (nam nhân mang thai) lại dễ bị kinh hách như thể, ta chỉ là muốn đùa một chút mà thôi…”

“Ba Ba” Thiên Manh thở dài, y muốn nói Hoa Phi Thất có nguy cơ đẻ non cũng không phải là lỗi của hắn, bản thân Hoa Phi Thất tâm tình dao động quá lớn, sầu muộn tích tụ mới là nguyên nhân mấu chốt của vấn đề. Nhưng ngẫm lại, đây cũng là cơ hội giáo huấn Ba Ba, sau này làm việc không thể tùy tiện làm bậy. Im miệng, từ tay áo lấy ra một bình gốm màu trắng, bình vừa mở ra, một mùi hương lạ xông vào mũi.

Ba Ba thấy thế đã quên cằn nhằn, trừng mắt, nước bọt xoát một tiếng chảy xuống.

Thiên Manh cũng không để ý đến bộ dạng tham ăn của Ba Ba, cẩn thẩn lấy ra dược hoàn hoàng sắc, nhét vào miệng Hoa Phi Thất.

“Thiên manh…” mắt Ba Ba lóe lên “Nguyên lai ngươi còn có…”

Mồ hôi lạnh từ thái dương của Thiên Manh toát ra, Ba Ba này cái gì cũng tốt, duy chỉ có thói quen thích ăn dược là không đổi được.

“Nột, hiện tại đừng nói chuyện này, cứu người quan trọng hơn!” Thời khắc mấu chốt, Hoa Phi Thất trở thành cái cớ hoàn hảo. Thiên Manh dễ dàng đem thân thể tròn trịa của Hoa Phi Thất nâng lên trên lưng “Ngươi không muốn cục cưng của Mông đại ca cứ vậy mà mất đi chứ?”

Vừa dứt lời, Ba Ba liền thay đổi biểu tình, hừng hực nhảy dựng lên

“Làm sao có thể. Ngươi còn đứng đây làm gì! Nhanh một chút chạy đến y quán a.”

“Hảo, hảo!”

Nhân Xuân Đường chính là y quán nổi tiếng lâu đời trong Tường Thành, người phụ trách là Phùng đại phu, y thuật rất cao, râu tóc bạc trắng, rất có tiên phong đạo cốt (phong cách của người tu tiên), thế nhưng lão lại gặp phải hai tên cường đạo. Bọn họ lại mang theo Hoa bàn tử (mập mạp). Sắc mặt bàn tử trắng như giấy, khiến cho đại phu từ nhỏ đã quen biết hắn thấy yêu thương không thôi. Lão định tiến đến bắt mạch, lại bị một hán tử hung thần ác sát ngăn trở. Hán tử đem bàn tử vào phòng nghỉ, sau đó bỏ lại bạc, cùng đồng bọn, giống châu chấu càn quét, lục tung toàn bộ dược liệu trong cửa tiệm của lão. Tên trên mặt có chữ lại càng kinh khủng, trường bách nhân sâm mình cất giấu mười năm cư nhiên bị hắn hai ba khẩu nuốt hết xuống bụng. Trời ạ…

Phùng đại phu co giật, râu mép tuyết trắng run run, hai mắt hõm xuống trừng trứ như muốn giết người.

“Ba Ba, dược tiên hảo hay không?” Ánh mắt bén nhọn đâm sau lưng, Thiên Manh vẫn thờơ, y cẩn thận cầm ngân châm nóng rực châm vào huyệt đạo trên người Hoa Phi Thất.

“Tựu hảo tựu hảo!” Ba Ba ngoài phòng phe phẩy quạt, nuốt xuống nhân sâm tìm thấy trong phòng Phùng đại phu, đột nhiên hắn nhận thấy ánh mắt sát nhân của Phùng đại phu: “Làm sao vậy, lão bá? Có chuyện gì sao?”

Ba Ba vừa mờ miệng lộ ra hàm răng trắng đều đặn, chứ viết trên mặt cũng theo đó mà to lên.

“Không, không…” Phùng đại phu sợ đến mức rút lui, cường bạo a…cứ nhìn bộ dáng của bọn họ thì biết.

Khoảnh khắc Thiên Manh hạ xuống cây châm thứ mười, Hoa Phi Thất run run hàng mi, chậm rãi mở mắt.

“Ngươi tỉnh?”

Vừa thanh tỉnh, gương mặt dữ tơn hiện ra trước mắt. Hoa Phi Thất bị dọa, biểu tình có điểm cứng ngắc. Thiên Manh cười khổ, ra bên ngoài gọi Ba Ba vào, đại khái là căn dặn hắn chiếu cố Hoa Phi Thất, sau đó biến mất khỏi hiệu thuốc.

“Ngươi tỉnh rồi! Đừng sợ, hài tử vẫn an toàn!”

“Các ngươi là…?” Nghe vậy, Hoa Phi Thất thoáng bình tâm lại, nhẹ nhàng xoa bụng,

“Ân…chúng ta là từ phương bắc tới.” Ba Ba vô ý chà xát chà xát mũi: “Nghe nói Mông đại ca thành hôn nên muốn đến uống chén rượu.”

“Bất quá, sự tình như thế nào biến thành như vậy a? Mông đại ca hắn…”

Thấy sắc mặt Hoa Phi Thất đột nhiên biến xanh, Ba Ba hậu tri hậu giác che miệng, hối hận cúi đầu.

“Sự tình là thế này…”

Hoa Phi Thất bất đắc dĩ cười khổ, sau đó đem toàn bộ nguyên do sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.

Ba Ba nghe xong đập bàn đứng lên, cả giận nói:

“Chết tiệt, chúng ta đêm nay phải đi cướp ngục!! Cứu Mông đại ca!!”

Lời nói kinh thế hãi tục khiến mái ngói cũng phải run lên bần bật, trong ngực lại không ngừng cầu nguyện chính mình không cần phải giết người diệt khẩu.

“Thế nhưng Cửu Chương cùng Tương Tương còn chưa biết tung tích…” Hoa Phi Thất do dự.

Ba Ba nhất thời bất mãn đứng lên, chất vấn Hoa Phi Thất: “Là bọn hắn trọng yếu hay là Mông đại ca trọng yếu a!”

“Ba Ba!” giọng nói đe dọa của Thiên Manh từ ngoài phòng truyền vào khiến cho màng tai rung động: “Những lời bình thường ta dặn ngươi đều bay đi đâu? Ngươi dám bảo tẩu tử bất nghĩa!”

“Úc” Ba Ba nhỏ giọng đáp lại gục đầu xuống.

“Huynh đệ bên ngoài vì sao không tiến vào?” Y một phen nói khiến Hoa Phi Thất nảy sinh hảo cảm.

“Tẩu tử phải bảo trọng thân thể, tâm tình không thể chịu dao động quá lớn. Ta ở bên ngoài được rồi.”

Hoa Phi Thất nghe vậy thì tràn đầy áy náy, hắn biết biểu tình vừa rồi của mình khiến Thiên Manh hiểu lầm.

“Không sao, vào đi. Ta chỉ là…ân…mới đầu bị dọa. Hiện tại sẽ không sao.”

Hoa Phi Thất cam đoan. Ngoài phòng trầm mặc một lát, Thiên Manh rốt cuộc mở cửa tiến vào.

“Tẩu tử.” Gương mặt dữ tợn của Thiên Manh lộ ra một biểu tình có thể gọi là cười, trên thực tế ngay cả khóc cũng không bằng. Vết đao trên mặt cũng theo đó mà run run. Thật đáng sợ.

“Gọi Phi Thất là được.” Phi Thất ổn định tinh thần, bày ra khuôn mặt tươi cười. Hắn vốn không phải người chuyên môn trông mặt mà bắt hình dong. Thiên Manh này thuộc loại diện ác tâm thiện, đã cứu hắn và hài tử.

Thiên Manh có chút không được tự nhiên nhìn Hoa Phi Thất, từ trong lòng lấy ra dược đan: “Phi Thất, đây là dược an thần bổ thai. Nam tử Tường Phượng tộc lúc mang thai đến tháng thứ ba, thứ tư là nguy hiểm nhất. Tâm tình phải bảo trì ổn định, ăn uống cũng phải chú ý.” Y cúi đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Chuyện Mông đại ca tẩu tử trước mắt không cần quan tâm. Đề chúng ta lo là tốt rồi.”

“Thế nhưng!” Hoa Phi Thất kích động đứng lên, đang muốn kháng nghị thì Thiên Manh vung tay lên, biểu hiện sự kiên quyết không cho hắn phản đối “Mông đại ca là huynh đệ tốt nhất của chúng ta. Tẩu từ yên tâm, tin rằng ngươi cũng không muốn cục cưng xảy ra chuyện.”

Hoa Phi Thất á khẩu không trả lời được, Thiên Manh thừa thắng xông lên: “Cách đường hoàng không thể dùng, chúng ta có thể ngấm ngầm mà hành động.”

Ba Ba cũng thêm vào thuyết phục Hoa Phi Thất: “Đúng đúng, mặc kệ là Mông đại ca hay là Cửu Tương gì đó chúng ta đều có biện pháp! Chúng ta được giang hồ xưng là y độc nhị nhân tổ phương bắc!”

Hãn…Y độc nhị nhân tổ!

Sau cổ Hoa Phi Thất nổi lên hắc tuyến. Chưa từng nghe qua…

Thiên Manh phi thường không để ý đến thể diện mà cuồng tiếu, mặc dù Ba Ba nói đến chính là bọn họ. Ba Ba nhất thời bị tiếng cười làm tức giận, tượng như mèo bị dẫm phải đuôi, nhào đến trên người Thiên Manh vừa trảo vừa cắn.

Hoa Phi Thất cũng cười theo, tự nhiên nhớ tới Mông Nghi. Sờ sờ bụng, có lẽ thật sự có thể dựa vào bọn họ.

Hôm nay, hạ nhân Ân phủ chia làm ba tốp. Tốp thứ nhất bê theo nước nóng lục tục tiến vào căn phòng tràn ngập hơi nước, sau đó lại cầm thùng rỗng đi ra. Một nhóm cấp tốc chạy vào hoa viên thu thập cánh mật hoa mới nở, ép thành nước, rồi thả vào nước quấy đều. Tốp cuối cùng là phụ trách công tác nặng nề nhất, mang theo từng thùng nước lớn tẩy trừ đại môn thê thảm của Ân phủ.

Ân Phượng Trử vô cùng nhàn nhã đi dạo

“Ha ha, nguyên lai tiểu trư khi bị bức đến nóng nảy cũng sẽ phá tường!”

Ân Phượng Thục nhếch miệng phun ra một hạt dưa. Chỉ chốc lát, một đống hạt dưa đã sắp xếp thành hoa hướng dương trên mặt đất, giống như tâm tình hiện tại của Ân Phượng Thục.

“Ân Phượng Thục, nếu ngươi muốn được gả đến phương bắc, ta sẽ không cự tuyệt.” Ân Phượng Trử thâm hiểm nói, lại khịt khịt mũi, lần thứ hai hướng hạ nhân bên ngoài rống giận: “Thay nước, thay nước!! Các ngươi đều chết hết cả rồi hay sao!!”

Hạ nhân ngoài cửa giật mình, khổ không thể tả lần thứ hai kéo theo thân thể uể oải hòa nước nóng với nước hoa, nối đuôi mà vào. Bên trong lần nữa mây khói vấn vít.

Ân Phượng Thục hít sâu một hời, hương hoa trong hơi nước đậm đặc cơ hồ làm nàng ngất xỉu, thật là bội phục đệ đệ trong hoàn cảnh thế này còn có thể sinh tồn.

“Nhị đệ, ta nói, ngươi không thể nhận thua một lần hay sao. Đối phương chính là người ngươi thích.” Ân Phượng Thục có ý thuyệt phục đệ đệ.

“Phi, ai thích đầu heo đó. Chờ xem, hắn cư nhiên đối với ta như vậy…” Ân Phượng Trử nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp vì hơi nước mà biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt: “Ta muốn cho Hoa gia không đáng một đồng!!!!!” Nắm tay của gã phẫn nộ đánh về phía trước, kích khởi hàng ngàn cánh hoa.

Oan nghiệt a…

Ân Phượng Thục chỉ có thể thờ dài.

Nếu như cha mẹ đều không sớm mất đi như vậy, nếu như không phát sinh chuyện tranh chấp gia sản, nếu như ban đầu kiên cường một chút…

Có phải nhị đệ sẽ hoàn toàn khác với hiện tại hay không?

Nàng thật sự không muốn Ân Phượng Trử bỏ qua những gì mình yêu thích. Trong cảm nhận của nàng, nhị đệ vẫn là cái tiểu oa nhi năm nào đứng dưới táng cây hướng nàng ngọt ngào nở nụ cười.

Nhị đệ tuy ngoài miệng ăn nói ngoan độc, nhưng cũng không thể nào làm tổn thương người mình thích. Huống chi, cơ nghiệp Hoa gia không phải là thứ có thể dễ dàng lay động như vậy. Đợi gã hết giận, Hoa Phi Thất và Hoa gia sẽ vô sự.

Điểm ấy Ân Phượng Thục rất yên tâm.

Thế nhưng Mông Nghi thì sao?