Phi Thành Vật Hôn

Chương 6: Chương 6





Ba của Lý Bân đột nhiên lại ngã bệnh, tôi biết tin lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng Lý Bân đi thăm chú Lý.

Thẩm Trạch Dương dựa cửa nhìn tôi bận bịu, hồi lâu mới nói: "Hay là, tôi với cậu cùng đi đi."
Tôi vừa xếp áo sơ mi vào ba lô vừa trả lời: "Anh gần đây không phải là bận lắm hả? Mình tôi đi là được rồi.

Với lại, anh cũng đâu có quen chú Lý đâu?"
Anh ta nhăn mặt cau mày không nói gì nữa, xoay người quay về phòng mình.
"Vĩ Thần." Thẩm Trạch Dương mới vừa đi, Lý Bân lại vừa tới, cậu ta nhìn tôi hồi lâu mới tiếp tục nói: "Cám ơn cậu, lần nào cũng đều là cậu giúp tớ..."
"Nói cái gì thế?" Tôi dừng động tác, đến gần cậu ta: "Chú Lý đối xử với tớ tốt như thế, xem tớ nửa phần là con trai ruột, tớ không chỉ giúp cậu, mà còn đang thực hiện đạo hiếu đấy."

Cậu ta cười xong, đột nhiên ôm tôi: "Bất kể là thế nào, cám ơn cậu."
Tôi lặng đi, quay lại ôm lấy cậu: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đột nhiên nhìn thấy người vốn đã quay về phòng ngủ - Thẩm Trạch Dương đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tụi tôi, phát hiện ra tôi đang nhìn anh ta, anh vội vàng xoay người lại, đẩy mạnh cửa.
Anh ta lại đang tức giận gì thế, lại còn đóng sầm cửa? Dù gì cũng là cửa của nhà tôi mà, phá hỏng thì bắt anh ta đền!
Tình trạng của chú Lý thật sự không tốt, đã lớn tuổi rồi lại còn bị bệnh tim, càng ngày càng suy yếu.

Tôi và Lý Bân ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc, Lý Bân với tôi đều nôn nóng đến ăn không ngon ngủ không yên.

Cuối cùng, chú Lý cũng không qua khỏi, Lý Bân khóc như đứt từng đoạn ruột, ai cũng không ngăn được.

Lúc này, tôi chỉ có thể mạnh mẽ hơn mới có thể lo hậu sự cho tốt.

Miễn cưỡng chống đỡ thân thể uể oải đi giúp đỡ chăm lo tang sự, thoáng nhìn qua Lý Bân tiều tuỵ mà đau lòng không thôi.
"Lý Bân, cậu nghỉ ngơi chút đi, còn cố gắng chống đỡ nữa thì cơ thể cậu không chịu nổi đâu." Tôi thật sự không nhìn nổi nữa, đi đến trước mặt cậu ta khuyên can.
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên ôm chặt lấy tôi: "Vĩ Thần, cậu đồng ý với tớ, đừng rời khỏi tớ!"
Tôi vỗ vỗ sau lưng cậu: "Tớ không rời đi đâu."
Cơ thể cậu ta dựa trên người tôi dần dần nặng hơn, sau đó tôi mới phát hiện, cậu ta cứ dựa vào tôi mà ngủ thiếp đi...

Lo tang sự xong, Lý Bân với tôi đều lăn ra ốm.

Đầu nóng rần đau vô cùng, trong lúc mơ màng hình như còn nhận được điện thoại của Thẩm Trạch Dương, nói là anh ta muốn tới.
Lúc tôi tỉnh táo rồi tôi cảm giác bản thân dường như vừa nằm mơ, chẳng lẽ tôi nhớ anh ta rồi? Thế mà lại mơ giấc mơ kiểu này.
Lần nữa lâm vào giai đoạn mê man, cảm giác như có người đang kiểm tra trán mình, tôi mở mắt ra, mơ màng cảm nhận được đó là Thẩm Trạch Dương.
"A...!Trạch Dương?" Tôi suy yếu hỏi.
"Là tôi." Anh thu tay lại rồi đưa tôi ly nước.
Tôi được nâng dậy rồi cho uống nước, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều rồi mới phát hiện, hoá ra thật sự là Thẩm Trạch Dương.
"Anh...!sao anh lại tới đây?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Nghe nói cậu bị ốm, lo lắng nên đến xem." Anh ta kéo chăn đắp cho tôi.
"Thật ra cũng không có chuyện gì to tát..." Tôi ngượng ngùng nói, nói còn chưa xong lại bị Thẩm Trạch Dương đột ngột ôm chầm.
Sao dạo gần đây mọi người lại thích ôm tôi thế?
"Đồng ý với tôi, phải yêu quý bản thân." Anh ta nhẹ giọng nói, trong âm thanh lộ rõ sự lo lắng.

Gần đây mọi người cũng thích bắt tôi hứa hẹn quá ha...
Tôi gật đầu: "Yên tâm đi!"
Anh ta buông tôi ra, để tôi nằm xuống rồi cởi qu4n áo chui vào chăn.
Tôi kinh ngạc ngây người hai giây, cơ thể của anh ta đã áp sát vào người tôi, mặt tôi đỏ ngay tắp lự.
"Tôi giúp cậu hạ nhiệt." Anh hơi khàn giọng giải thích.
"Ừ." Tôi khinh bỉ chính mình, mới vừa rồi lại còn nghĩ đến mấy chuyện không trong sáng.

Tôi xích lại gần anh ta, nhiệt độ hơi lạnh rất thoải mái, tôi thở dài thoả mãn rồi cứ thế dựa vào lồng ngực anh ta mà ngủ thiếp đi....