Phi Thành Vật Hôn

Chương 1: Chương 1





Tiêu đề: Phi thành vật hônTác giả: Vĩnh Viễn Địa HEThể loại: Hiện đại đô thị, hợp đồng hôn nhân, cưới trước yêu sau, lãnh đạm công x đơn thuần thụ, thanh thuỷ, bình thản ấm áp, HE.Nhân vật: Thẩm Trạch Dương x Trình Vĩ ThầnChuyển ngữ: Socrates (hantuoc.wordpress.com)Tiến hành: 23.03.2020
Văn án
Mẹ lại bức hôn, còn nói, nếu không tìm được người, sẽ để tôi cưới em gái ngốc nhà hàng xóm.

Trời ơi, cho dù tôi là đồng tính, nhưng lại là nam thanh niên chất lượng cao, không đến mức phải cưới đứa em gái bệnh tâm thần (vẫn là nữ) kia về làm vợ chứ? Được rồi được rồi, vì mẹ, tôi sẽ đi tìm đàn ông giả kết hôn...
Chương 1
"Vĩ Thần năm nay đã 28 rồi nhỉ?" Tết về nhà ăn cơm, bà con gần xa ai cũng gặng hỏi người đang ăn như hổ đói là tôi.
Tôi trong lúc cấp bách ngẩng đầu, cố gắng nuốt hết một miệng cá tôm, nói: "À...!vâng."

"Có đối tượng chưa? Con ngoại hình đẹp trai như vậy, lại đi làm ở một công ty lớn, đối tượng chắc hẳn là không tồi?" Ông tiếp tục hỏi.
Tôi dừng một chút, có chút ngượng ngùng: "Con chưa có đâu."
"Sao lại chưa có? Không nên kén chọn, thời buổi bây giờ con gái tốt ngày càng ít." Vẻ mặt ông thành thật nói, mang theo thái độ của một vị trưởng bối.
Tôi gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, ba từ đầu đến cuối cũng chưa nói gì, nhìn thấy ánh mắt của tôi vô cùng ai oán.
Về đến nhà, ba liền hướng mẹ oán hận: "Con của em hôm nay lại bị hỏi về hôn sự, hầy..."
Một tiếng thở dài kia nghe như tiếng lòng tôi run rẩy, không phải là đau lòng, mẹ không thở dài theo ba, bà mà thở dài, là tôi xui xẻo chắc rồi.

Đằng này không, mẹ căm tức, nói: "Con chừng nào thì mới tìm được đối tượng hả? Lúc trước nói mình đồng tính luyến ái, ba mẹ hiểu, nhưng mà ít ra con cũng nên tìm bạn đời chứ? Bây giờ đã gần 30, ngay cả đối tượng cũng không có, con muốn hai ông bà già chúng ta làm sao đối mặt với hàng xóm đây? Người ta sẽ nói là con mẹ có bệnh!"
"Con vốn còn có bệnh..." Tôi nhỏ giọng than thở.
"Con có bệnh? Con thì có bệnh gì? Không phải đồng tính sao? Có cái gì mà không được! Mẹ mặc kệ, cho con thời gian nửa tháng, nhất định phải kết hôn cho mẹ, mặc kệ là nam hay nữ, phải là người thành đạt! Bằng không, con liền cưới Tiểu Mỹ nhà hàng xóm đi!" Mẹ lấy tay chống hông, làm ra một tư thế muốn đánh người.
Tôi lập tức kháng nghị: "Mẹ...!Tiểu Mỹ cô ấy bị bệnh tâm thần..."
"Bệnh tâm thần cũng có thể làm bạn đời của con! Con nếu không hài lòng thì lập tức tìm người về đây cho mẹ!" Nói xong, mẹ đỡ cha về phòng nghỉ ngơi, không muốn nhìn tôi thêm một lần nữa.
Haizz, tôi đây là trêu chọc ai hả? Không phải là không kết hôn thôi sao? Bạn nói coi mấy cái người thân thích láng giềng kia, không quan tâm củi gạo dầu muối nhà mình ra sao, nhớ chuyện tôi có kết hôn hay không làm gì? Hơn nữa tôi cũng đâu phải không muốn kết hôn, còn không phải do không có ai thích hợp à.

Tôi là một đứa đồng tính, rất hiếm khi được ba mẹ hiểu rồi bỏ qua cho, tôi cũng muốn nhanh chóng tìm được đối tượng chớ, có điều làm gì có nhiều đàn ông giống tôi, muốn sống cùng một thằng đàn ông khác cả đời?Đại đa số không phải là cũng sẽ cưới vợ sinh con hả? Vốn tính toán cả đời làm lưu manh, hiện tại xem ra, nếu không nhanh chóng tìm được đàn ông, xác định cưới đứa ngốc làm vợ đi.

"Vĩ Thần, kỳ nghỉ thế nào?" Đồng nghiệp Trần Linh hỏi tôi.
Tôi hữu khí vô lực nhìn cô một cái, lắc đầu: "Chẳng ra gì."
Cô lập tức tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Chưa thỏa mãn dục v0ng phải không?"
Tôi tức giận trừng mắt cô, là một người con gái, sao mà nói thế còn không ngượng mồm?
"Cậu đừng nói bậy!" Tôi cả giận nói, "Coi như cậu biết tôi là đồng chí (người đồng tính), cũng không cần ra vẻ đương nhiên như vậy được không? Để cho người khác biết thì làm sao bây giờ?"
Cô nhanh chóng giải thích, sau đó tiếp tục hỏi thêm về ngày nghỉ của tôi.
"Mẹ ép tôi kết hôn" tôi thở dài, "Bà nói, nếu tôi tiếp tục không tìm bạn đời, sẽ bắt tôi cưới em gái ngốc nhà hàng xóm."
Cô đồng tình nhìn tôi, vỗ bả vai tôi an ủi: "Không sao đâu, cậu nhanh chóng tìm người kết hôn là được, chẳng qua là tìm một người thay thế, khiến mẹ vui lòng trước rồi tính sau."
"Cậu nói là kết hôn giả á?" Mắt tôi liền sáng lên, lập tức bắt lấy tay cô.
"Đúng rồi, " Cô rút tay lại, "Bây giờ rất phổ biến, rất nhiều người lấy công việc làm trọng, ở nhà bị bắt kết hôn đều làm như vậy."

Nếu vậy thì...!Trong lòng tôi đã có chủ ý, có điều...!tìm ai mới được đây?
"Cậu biết không? Vị tổng kỹ sư Thẩm mới tới kia, cũng là đồng chí." Trần Linh bỗng nhiên tới gần tôi, nhỏ giọng nói.
"Vậy sao?" Tôi lóe sáng mắt nhìn cô, "Có điều, tôi không quen biết anh ta, ngay cả anh ta trông như thế nào cũng không rõ."
"Không sao, tôi quen anh ấy, để tôi giúp cậu hỏi." Trần Linh vỗ ngực cam đoan.
Tôi lập tức thiên ân vạn tạ, cam đoan sau khi chuyện thành công sẽ cho cô tiền lì xì to nhất.
- -- Chú thích ---
Thiên ân vạn tạ: cám ơn ngàn vạn lần.