[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 82: Vị tiễn chi ước (2)




Dịch: Phong Bụi

“Ngươi nếu như mất tích, Dung Vận nhất định vô cùng rối loạn, kịch hay liền không có hồi kết.”

Đối diện là một luồng ánh sáng xanh dịu dàng như nước. Bóng người trong ánh sáng, mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy tóc xanh cùng vạt áo bay theo gió.

Bên trái, là Giai Vô. Hắn hơi ngước đầu, tựa như thở dài, vừa tựa như cười một tiếng: “Ngươi giết mất Trần Hiên Tương, lãng phí một phen khổ tâm tạo dựng của ta rồi.”

Vào sáng sớm bản thân Trần Hiên Tương xuất hiện ở trước mặt, Trần Trí đã hoài nghi trong đó có bàn tay của Giai Vô, không nghĩ tới không đợi chất vấn, đối phương cũng không thèm che giấu, hào phóng thừa nhận.

Trần Trí nói: “Vì sao?”

Giai Vô nói: “Vì số mệnh.”

Nghe thật là huyền diệu khó giải thích. Trần Trí hỏi: “Số mệnh? Số mệnh của ai?”

“Số mệnh của ta.”

Trần Trí bị nghi ngờ đập ra một cái hố trên đầu, cái hố nào cũng sao bay vòng quanh: “Ngươi là thần tiên trên trời, số mệnh của ngươi có liên quan gì đến Trần Hiên Tương… í I í a!” Y bị Giai Vô xốc lên quăng một vòng, lại trở về trên đất, chưa hoàn hồn ôm ngực.

Ánh sáng xanh mới vừa rồi đánh bất ngờ, một kích không trúng, liền lui về tại chỗ.

Giai Vô nói với Thanh Trản: “Đừng uổng phí tâm cơ nữa. Ta hôm nay nhất định phải mang y đi.”

Thanh Trản ôn thanh nói: “Ta được Mai đạo hữu nhờ, nhất định phải cứu y.”

Trần Trí choáng váng đau đầu, ba chữ “Mai đạo hữu” ngược lại nghe lọt: ” ‘Mai đạo hữu’ mà ngươi nói có phải là Mai Nhược Tuyết?”

Thanh Trản nói: “Đúng. Hắn mấy ngày trước có tỉnh dậy, biết đệ tử đi Tây Nam báo thù, đặc biệt nhờ ta giải cứu.”

Trần Trí: “…” Đệ tử? Có phải đối với thân phận của y có gì hiểu lầm hay không? Mình là nên sai liền sai nhận luôn? Hay là… sai liền sai nhận luôn?

Đáng tiếc Giai Vô không cho y cơ hội: “Đã như vậy, ngươi có thể đi rồi. Y không phải đệ tử Mai Nhược Tuyết.”

Thanh Trản nói: “Ta biết. Đệ tử Mai Cung chủ đã sử Độn Địa thuật rời đi. Nhưng vị tiên nhân này chung đường cùng đệ tử của hắn, nếu là người đồng đạo, ta đều phải cứu.”

Giai Vô nói: “Người xen vào việc của người khác, cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt.”

Thanh Trản lãnh đạm nói: “Vẫn có người người trước ngã xuống người sau tiến lên như cũ.”

Trần Trí không dám tin nhìn Giai Vô: “Ngươi có phát hiện lập trường ngươi bây giờ đang đứng rất nguy hiểm, rất phản diện hay không!”

Giai Vô nói: “Đây không phải là bắt đầu từ ngày ta ra đời đã định trước hay sao?”

Trần Trí: “?”

“Ta là Tất Hư chi niệm.” Giai Vô khẽ mỉm cười, trong mắt hư vô, “Được đặt tên là ‘Hủy Thiên Diệt Địa’.”

Hủy, Thiên, Diệt, Địa?

Trần Trí cảm thấy đầu óc mình bị hủy thiên diệt địa rồi. Y ngây người như phỗng nói: “Ngươi, Tất Hư đại thần… Tại sao lại muốn hủy thiên diệt địa?”

Giai Vô nói: “Vậy phải hỏi chính hắn rồi. Thân là Thiên thần (quan trên trời), lại sinh ra lòng bất thần phục.”

Trần Trí nói: “Vậy ngươi muốn hủy thiên diệt địa thế nào?”

Giai Vô nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn chưa đoán được sao?”

Đầu óc bị hủy diệt, chỉ còn lại phế tích, nào còn có thể suy nghĩ? Trần Trí vỗ đầu một cái, cố gắng muốn nói chút gì, liền cảm thấy sau cổ áo kéo căng, Giai Vô xách y bay lên trời, thẳng vào chín tầng mây.

Thanh Trản theo sát phía sau.

Nhưng Giai Vô tốc độ cực nhanh, xuyên qua tầng mây, liền cắt đuôi được người kia, lại lượn quanh thiên cung, vượt ngân hà, lúc dừng lại, đã ở bờ bên kia ngân hà, một vùng hư không với dải ngôi sao vụn vòng quanh.

Trần Trí ăn gió hồi lâu, bụng chướng khó chịu, vất vả lắm mới dừng lại, đứng xa ra một chút, mới quan sát hoàn cảnh chung quanh: “Nơi này là nơi nào?”

Giai Vô nói: “Trước khi ta ra đời, liền bị nhốt ở nơi này.”

Trần Trí nói: “Ra đời là lúc bắt đầu cuộc đời mới. Ngươi nếu bị nhốt ở chỗ này, cũng đã ra đời, nào còn có trước khi ra đời?”

Giai Vô nói: “Ngươi muốn nghe câu chuyện không?”

“Ngươi nói, ta liền nghe.”

“Đã bao nhiêu năm rồi, ta luôn muốn kể chuyện, ngươi là người đầu tiên nghe.”

Trần Trí: “…” Thật ra thì ta là tiên.

Giai Vô cũng không biết y đang vặn vẹo lời mình, sâu kín bắt đầu nói: “Tất Hư nguyên là linh hồn vụn từ Bàn Cổ, sau vào luân hồi lịch kiếp, trải qua trăm kiêp mới trở về, đời cuối cùng khai sáng được Thiên đạo, cho nên lĩnh thần vị là ‘Thiên thần’, phụ tá Thiên đạo vận hành. Chúng sinh đều cho là hắn tâm tồn thiện niệm, không nhiễm bụi bẩn, nhưng không biết vào ban đầu từ trước khi nhập kiếp, hắn đã sinh ra ý niệm ‘Hủy thiên diệt địa’. Thiên địa bắt đầu từ Bàn Cổ, nhận được phúc trạch lại là những thần tiên khác, nên không cam lòng.”

“Có một ngày, một vị thần tiên xông vào nơi này, thả ta ra. Ta vượt ngân hà, không thấy được cái bóng của mình, ta vượt thiên cung, không ai nhìn thấy bóng của ta, ta vượt tầng mây, gió mấy lần thổi tan ta… Trải qua mười năm, cuối cùng thành chấp niệm. Để tránh đưa tới khủng hoảng, Tất Hư dùng pháp lực sáng lập một huyễn niệm ở trong đầu ta, khiến ta cho rằng mình là chấp niệm của Nam Sơn Thần Quân, sinh ra bởi tình yêu. Vì vậy, ta đối với Hàn Khanh ‘vừa gặp đã yêu’ ‘không thể tự kềm chế’. Nhưng mà, chấp niệm sở dĩ là chấp niệm, liền bởi vì xuất phát từ trong tim, mà tồn tại cùng ý chí. Một khi gặp được thời cơ sẽ thức tỉnh.”

“Lần đầu tiên thức tỉnh, là khi Thiên đạo quyết định Yến Bắc Kiêu là con trai của Thiên đạo, nhất thống thiên hạ. Ta lấy tên Tất Hư, rình coi Hoàng khuê, tìm được mấu chốt Yến Bắc Kiêu thống nhất thiên hạ.” Dừng một chút, nhìn Trần Trí nói, “Là ngươi.”

Trần Trí mở to hai mắt: “Ta không phải hòn đá cản đường sao?”

“Sau khi ông nội ngươi chết, Trần gia liên tiếp bị chèn ép, gần như không đường nào có thể đi, em gái ngươi liền khuyên ngươi rời Nam Tề. Ngươi tiếp nhận đề nghị của nàng, mượn danh nghĩa bị điều đi nhậm chức nơi xa, thực tế là để trốn chạy —— ở trên đường nhậm chức, đổi đường nhờ cậy Bắc Yến. Lúc đó, Đan Bất Xá đang chuẩn bị xâm phạm phía Nam, không rãnh để ý đến ngươi. Ngươi được tiến cử cho Yến Bắc Kiêu, được coi trọng, viết nên một giai thoại vua tôi tương đắc, đồng thời có công lớn trong việc nhất thống thiên hạ.”

“…” Trần Trí hỏi, “Vậy tại sao Tú Ngưng lại vào cung?”

Giai Vô thản nhiên thừa nhận: “Là ta khuyên.”

Trần Trí tựa như đoán được kết quả, một quyền đấm tới.

Khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm đến gò má, bị né được.

Giai Vô ở vị trí ngoài ba bước không nói câu nào nhìn y.

Trần Trí hô hấp dồn dập, mặt không thay đổi hỏi: “Nếu như ta đi Bắc Yến, Tú Ngưng phải chăng sẽ không phải chết sớm?”

Giai Vô nói: “Đan Bất Xá và ngươi bất hòa, Yến Bắc Kiêu vì để hòa hoãn quan hệ giữa các ngươi, gả em gái ngươi cho hắn. Náo loạn một thời gian, cuối cùng, đầu bạc đến già.”

Trần Trí nửa khom người, thật giống như sau khi tung ra một quyền kia, thân thể liền cứng lại, chỉ có thể duy trì tư thế này: “Tại sao?”

Như vậy, Tú Ngưng có thể hạnh phúc, y cũng không cần bị thiên đao vạn quả…

“Tất cả những điều này đều là vì cái gì?!”

Trần Trí nhào qua, lần này Giai Vô không tránh né, mặc y nhào vào, chỉ là ở khoảnh khắc nằm ngang, tiêu tán thành một đám sương khói, du đãng ở bốn phía, chốc lát, mới chậm rãi tụ lại thành hình, đứng ở cách đó không xa, sâu kín nhìn y: “Bởi vì, đây là sứ mạng của ta.”

Trần Trí nằm, muốn đấm thật mạnh một quyền, thế nhưng trong hư không, chỗ nào dùng sức được? Đều chỉ là giãy giụa vô dụng mà thôi. Y từ từ ngồi dậy: “Cho nên, ngươi cố ý đẩy ta vào ao Hồi Tưởng, thay đổi quá khứ Thôi Yên. Khiến cho hắn nuốt phải yêu đan! Ngươi là vì muốn ngăn cản con trai của Thiên đạo dùng long khí định giang sơn?”

Giai Vô nói: “Đúng mà cũng không đúng. Lần đó ở ao Hồi Tưởng, ta quả thực không hề cố ý. Đây là ý trời. Trần Tú Ngưng vào Nam Tề vương cung không bao lâu, ta liền bị Tất Hư bắt được. Hắn dùng biện pháp cũ, nhưng vững chắc hơn. Sau khi tẩy não ta, điều đến Hoàng Thiên nha nhậm chức, hy vọng có thể cảm hóa ta. Đáng tiếc, một luồng ác niệm trong hộp của Hàn Khanh rốt cuộc làm uổng phí tâm huyết của hắn.”

Trần Trí nhớ tới sự mất tích của Giai Vô đoạn thời gian đó, lại nghĩ tới sau khi hắn mất tích, biểu hiện thất hồn lạc phách của Hàn Khanh, liền nói: “Thật sự là Hàn Khanh cho ngươi?”

“Bị người lợi dụng mà thôi.”

“Ai?”

“Có quan trọng không?” Giai Vô nói, “Kết quả là, những điều Tất Hư làm đối với ta đều không gây ra được tác dụng gì. Ta làm bộ bị hắn tẩy não, thật ra thì âm thầm bố trí. Dung Vận đã là đời thứ ba, chư thần trên trời nhất định sẽ càng thêm chú ý. Ta không thể không gây ra Thần Ma đại chiến, khiến cho bọn họ không rảnh để ý đến điều gì khác, mới mượn tay Tây Nam Vương, đối phó Dung Vận.”

Trần Trí nói: “Ngươi nếu muốn hạ thủ, trực tiếp giết Dung Vận không phải xong rồi sao? Vì sao còn phải vòng một đường dài như vậy?”

“Bởi vì, không thể.” Giai Vô nói, “Ta cùng Tất Hư nhìn như đối lập, thực ra là một thể. Ta nếu trực tiếp giết Dung Vận, Thiên đạo sẽ tính nhân quả lên trên đầu Tất Hư, Tất Hư thân là Thiên thần, bị trời phạt, tất nhiên gấp đôi. Hắn là bản thể, có lẽ còn có thể may mắn gánh qua, ta đạo chấp niệm này sợ là trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Tất cả những điều ta làm hôm nay đều mượn danh nghĩa Hoàng Thiên nha gây ra. Mỗi một bước đều ở trong phạm vi Thiên đạo cho phép.”

“Tỷ như, ta truyền thụ chiêu hồn phiên cho Trần Hiên Tương, là bởi vì bên người Dung Vận có ngươi, song phương lực lượng tương đương. Ta nặn một cái đầu giả của Trần Hiên Tương cho ngươi, không trực tiếp ảnh hưởng đến đại cuộc. Ngươi mang Dung Vận lỗ mãng xông vào lang huyệt, cũng là quyết định của chính mình.”

“Vậy sự xuất hiện của Diễm Vô Song có liên quan đến ngươi không? Thảm án thành Ngư Châu có liên quan đến ngươi không? Rồi Nam Sơn Thần Quân bị tấn công có liên quan đến ngươi không?” Một chuỗi câu hỏi nhanh, gần như từng câu từng chữ đều mang máu.

Giai Vô nói: “Diễm Vô Song là tự mình chạy ra, ta tuy biết gã, nhưng không có giao tình. Thảm án thành Ngư Châu không liên quan đến ta. Điều ta muốn hủy diệt chính là thiên địa, giết bách tính một thành có ích lợi gì? Còn Nam Sơn Thần Quân… Hắn cũng coi là tự làm tự chịu đi.”

Trần Trí trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm xúc. Vừa thống hận những gì Giai Vô đã làm, đùa bỡn mình xoay mòng mòng, vừa vui mừng hắn cuối cùng không có mất trí đến mức quá hoàn toàn. Chẳng qua là, sự thống hận cùng vui mừng của y, ở trước mặt đối phương, cũng quá nhỏ bé.

Mình một thân phận thần tiên nhặt được, thì có là cái gì đâu chứ?

Trần Trí nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì ta?”

Giai Vô mỉm cười nói: “Chẳng làm gì cả.”

Trần Trí nghi ngờ nhìn hắn.

Giai Vô chậm rãi nói: “Ngươi nếu như mất tích, Dung Vận nhất định vô cùng rối loạn, kịch hay liền không có hồi kết.”

Diêm Khung dùng Độn địa phù mang Dung Vận bị cứng đơ đi, nhưng Dung Vận nửa đường liền khôi phục tự do, chẳng qua là bị vây trong đất, không thể nhúc nhích, thật vất vả đi ra được, không kịp thở, liền chạy trở về phương hướng trong trí nhớ.

Diêm Khung vội vàng ngăn hắn lại hắ: “Ngươi đi đâu?”

Dung Vận lười nói nhảm, trực tiếp đẩy gã ra.

“Phu quân ngươi thần thông quảng đại, tự có thoát thân chi đạo, ngươi đi, không phải giúp ý mà ngược lại là liên lụy y!” Diêm Khung cuống đến độ hô to.

Dung Vận mặc dù không có dừng bước lại, nhưng lời đã nghe lọt. Tùy tiện tìm một gia đình, dùng thuật nặn mặt Trần Trí “truyền thụ” để đổi cho mình một khuôn mặt thông thường hơn, trộm một bộ quần áo nam, lặng lẽ nằm vùng chung quanh vương phủ.

Vương phủ giới nghiêm.

Tất cả người đi ngang qua, đều bị bắt vào.

Dung Vận né tránh nhanh, mới tránh được một kiếp.

Nhưng sau đó, thành Quảng Châu phòng thành càng chặt hơn, Hạng Khoát binh vây phủ đệ chư thần, Lương Vân cùng đám văn thần đông đảo bất hòa với ông ta bị lôi ra, nhốt tập trung. Trong ba canh giờ ngắn ngủi, trong thành liền có lời đồn đãi nói, Tây Nam Vương đã chết.
Bụi: Có cảm giác tư tưởng của Giai Vô giống Fuuma trong X/1999 của CLAMP